Chương 1344
Anna khẽ vỗ tay cô: “Tịch Dao, cậu yên tâm chuẩn bị đi, mình biết cậu nhất định làm được. Cố lên!”
Bắc Minh Quân được Hình Uy đưa về nhà, Giang Tuệ Tâm thấy dáng vẻ của anh bất giác nhíu mày: “Quân, con lại đi đâu vậy.”
Sau đó nói với Hình Uy: “Mau đỡ nó về phòng ngủ nghỉ ngơi.”
“Dạ, bà chủ.” Hình Uy đáp.
Thực ra không cần Giang Tuệ Tâm bảo, anh ta cũng sẽ làm vậy.
Bắc Minh Quân vừa được đưa vào phòng nghỉ ngơi, Phỉ Nhi đã mang theo chiếc hộp thắt nơ vội vàng xuống lầu.
“Cô muốn đi đâu? Quân vừa quay về, cô còn không đi xem thử.” Giang Tuệ Tâm thật ra không chút hảo cảm nào với cô ta, cho nên nói chuyện cũng không khách sáo, cho dù cô ta sắp trở thành mợ chủ của nhà Bắc Minh.
Phỉ Nhi lúc này đã rất loạn rồi, cô ta cũng không có tâm trạng suy nghĩ chuyện của Bắc Minh Quân. Cô ta chỉ nói một câu: “Con bây giờ có việc rất quan trọng cần làm, đợi con quay về sẽ đi xem anh ấy.” Nói xong, cô ta vội vàng rời khỏi nhà Bắc Minh.
Giang Tuệ Tâm nhìn bóng lưng Phỉ Nhi vội vã rời đi, hoàn toàn không vui, bây giờ còn chưa bước vào cửa đã xem lời của mẹ chồng tương lai như gió thổi bên tai, nếu cô ta gả vào nhà Bắc Minh vậy còn không xưng vương xưng tướng sao.
Chuyện này nhất định phải đợi lúc tinh thần Quân tốt hơn một chút, nói thật rõ ràng với nó.
Giang Tuệ Tâm quyết định xong bèn gọi người làm tới: “Còn không mau chuẩn bị khăn lông cho cậu chủ, cả canh giải rượu nữa.”
Chớp mắt một cái đã tới giờ cơm tối.
Do hôm nay có Lạc Hàn, Giang Tuệ Tâm đặc biệt dặn dò nhà bếp làm nhiều thêm hai món.
Buổi tối, Bắc Minh Đông khó được về nhà ăn cơm.
Bắc Minh Quân buổi chiều nghỉ ngơi một lát, bây giờ cũng đã khôi phục như bình thường.
Sau khi tất cả cơm canh được bưng lên bàn, Giang Tuệ Tâm dặn người làm đi mời Bắc Minh Quân, Lạc Hàn và Dương Dương xuống ăn cơm.
“Bà Bắc Minh chuẩn bị nhiều món như vậy, tôi thật sự có chút thụ sủng nhược kinh.” Lạc Hàn dắt Dương Dương bước vào phòng ăn, thấy bữa tối thịnh soạn như vậy thì có chút ngoài ý muốn.
Giang Tuệ Tâm cười nói: “Thầy Lạc là thầy giáo của Dương Dương, thầy chính là khách quý của chúng tôi.”
Lạc Hàn xua tay: “Bà Bắc Minh quá lời rồi.”
Dương Dương ngồi lên ghế của mình, sau đó chỉ chỉ vị trí trống vốn là của Phỉ Nhi bên cạnh: “Thầy Lạc, thầy ngồi đây này.” Cậu mới không thèm quan tâm chỗ này có người ngồi hay không, bây giờ cậu tràn đầy tò mò và sùng bái Lạc Hàn.
Không chỉ là chơi game, cả buổi chiều Lạc Hàn dùng phương pháp giáo dục của riêng mình khiến Dương Dương dễ dàng học được đề toán từng khiến cậu đau đầu nhất.
Lúc này, Bắc Minh Quân dẫn Hình Uy tới phòng ăn.
Anh lạnh lùng nhìn Lạc Hàn ngồi cạnh Dương Dương: “Vị này là?”
Còn không đợi Giang Tuệ Tâm lên tiếng, Hình Uy vội dán tới cạnh Bắc Minh Quân giới thiệu: “Ông chủ, đây chính là thầy giáo anh mời tới dạy cậu chủ Dương Dương.”
Lạc Hàn thấy Bắc Minh Quân tới, mặc dù ông ta chưa từng thật sự nhìn thấy Bắc Minh Quân, nhưng cũng thường nhìn thấy chút tin tức về anh trên báo và tạp chí.
Ông ta đứng dậy, khẽ gật đầu với anh: “Chào Bắc Minh tổng.”
Bắc Minh Quân khẽ gật đầu, sau đó đánh giá Lạc Hàn từ trên xuống dưới.