CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

 

Chương 1424

“Dương Dương, hai ngày nay có ngoan ngoãn ôn tập bài học không.” Lạc Hàn vươn tay nhẹ nhàng vỗ về cái đầu nhỏ của Dương Dương hỏi.

Dương Dương dùng sức gật gật đầu: “Đương nhiên là có ạ. Hơn nữa hôm nay con còn khiến cho cả lớp kinh ngạc nữa.” Tiếp theo Dương Dương lại kể lại một lần sự oai phong của cậu trong tiết toán.

Lạc Hàn nghe xong mỉm cười: “Con đừng có kiêu ngạo đó, trình độ bây giờ chẳng qua là thuộc trình độ bình thường. Nếu muốn vượt qua người khác, con vẫn phải càng thêm cố gắng mới được.”

Nói xong, anh ta từ trong túi lấy sách ra, bắt đầu bổ túc bài học cho Dương Dương.

Dương Dương cũng rất nhu thuận mà lấy cái cặp ở trên tường qua, lấy cuốn tập ra bắt đầu làm bài tập thầy giáo giao.

Rất nhanh, một buổi chiều cứ như vậy trôi qua.

Mặt trời chiều ngã về tây, Lạc Hàn nhìn thời gian đã không còn sớm nữa, thu dọn xong đồ vậy tùy thân của mình chuẩn bị rời đi.

Từ trong phòng ngủ đi tới: “Anh Lạc vất vả rồi, không ở đây ăn chút cơm rồi hẳn về nha.”

Dương Dương cũng đi theo sau Lạc Hàn, vẻ mặt luyến tiếc nhìn anh: “Thầy Lạc, thầy hay là trước ăn cơm xong rồi hẳng đi.”

Lạc Hàn cúi đầu nhìn nhìn Dương Dương, sau đó lại khoát tay với Anna, mỉm cười nói: “Không cần, tôi còn có việc khác, chờ sau này có cơ hội rồi nói sau.”

Dương Dương thấy thầy Lạc không thể giữ lại, chỉ đành nói: “Vậy thầy sau này nhất định phải tới ăn cơm nha.”

Anna tiễn Lạc Hàn đến cửa, ngay lúc cô chuẩn bị mở cửa, cửa đột nhiên bị gõ vang.

Âm thanh cũng không tính là lớn, hơn nữa tựa hồ mang theo tiết tấu nhẹ nhàng, khác với âm thanh gõ cửa của người khác.

Anna vội vàng mở cửa, chỉ thấy một người phụ nữ dáng người thon thả đứng bên ngoài, một mái tóc màu vàng kim, trên cái mũi cao thẳng của khuôn mặt trái xoan có đeo một cái kính râm.

Bên chân của cô có đặt một cái vali du lịch của nhãn hiệu nổi tiếng nào đó.

Cô thấy cửa mở ra rồi, vội vàng giương hai cái lông mày lên, mỉm cười vẫy tay gọi người trong nhà: “Hi, mọi người có nhớ tôi không…A!”

Nhưng vào giờ phút này, sau khi cô nhìn thấy Lạc Hàn đứng ở phía sau Anna, dường như ngây ngẩn cả người.

Nhưng sau vài giây ngắn ngủi, lại ngay sau đó nói một câu: “Thật xin lỗi tôi đi nhầm rồi!” Cô nói xong khom lưng nhấc vali du lịch lên, xoay người nâng chân lên liền muốn rời đi.

Anna vô cùng kinh ngạc mà nhìn người phụ nữ ở ngoài cửa, thật sự là một người kì lạ.

Nhưng mà đúng lúc này, Lạc Hàn đứng ở phía sau cô lên tiếng: “Đứng lại, quay đầu qua đây.”

Anna quay đầu lại nhìn Lạc Hàn, lẽ nào anh ta quen biết người phụ nữ ở ngoài cửa này?

Người phụ nữ đó đưa lưng về phía Lạc Hàn, nhíu mày.

Điều làm cho cô cảm thấy bất ngờ chính là cư nhiên có thể ở chỗ này nhìn thấy anh ta, thật sự là càng sợ nhìn thấy ai lại càng có thể nhìn thấy người đó.

Xem ra chính mình hôm nay là chạy không thoát rồi, cô đành phải bỏ vali du lịch trong tay xuống. Chậm rãi xoay người lại, cùng lúc đó cũng đổi thành một khuôn mặt tươi cười nhìn Lạc Hàn: “Anh…”

Anh?! Cô đây là đang gọi ai, lẽ nào là Lạc Hàn sao? Anna có chút không thể tin nhìn nhìn Lạc Hàn.

Lúc này Dương Dương từ phía sau Lạc Hàn ló ra, cậu vừa liếc mắt một cái liền nhận ra người phụ nữ ngoài cửa, vui vẻ mà hô to một tiếng: “Dì Lạc Kiều!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi