CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 1473

Cô xoay người đặt Cửu Cửu xuống đất: “Cục cưng bé nhỏ, giờ con hãy tự chơi nhé, mẹ có chuyện nói với chú.” Cửu Cửu ngoan ngoãn gật đầu, sau đó chạy đến phòng ngủ của Cố Tịch Dao chơi búp bê.

“Thầy Lạc, chúng ta đến phòng ăn nói chuyện một chút.” Dứt lời, Cố Tịch Dao đi về phía phòng ăn.

Sau khi liếc nhìn Dương Dương, Lạc Hàn cũng theo cô vào phòng bếp: “Cô Cố, có chuyện gì không?”

“Anh Lạc, từ ngày đó sau khi mọi người rời đi, mấy ngày nay tôi vẫn chưa gặp Kiều Kiều, cô ấy thế nào rồi?” Cố Tịch Dao hỏi.

Lạc Hàn mỉm cười: “Nó có thể thế nào chứ, sau khi về đến nhà thì ôm ba mẹ khóc lóc một hồi, mấy ngày nay nó cũng không đi ra ngoài, được hai người già chăm sóc, tâm trạng cũng dần dần tốt hơn nhiều, có điều gần đây nó ăn hơi nhiều.

Nghe vậy, Cố Tịch Dao nghĩ có lẽ Kiều Kiều vẫn chưa làm chuyện điên rồ, vấn đề này thật sự rất khó giải quyết, phải nghĩ biện pháp thông báo cho Hình Uy một chút, xem nên làm gì mới tốt.

Bây giờ, Cố Tịch Dao vẫn chưa chắc chắn, có nên cho Lạc Hàn biết chuyện của Lạc Kiều hay không. Cô đành phải mỉm cười nói: “Con bé này chắc rất lâu không ăn cơm nhà rồi.”

Bọn họ hàn huyên được vài câu, thì có tiếng vang ngoài cửa phòng, Anna đã mua thức ăn trở về, Cố Tịch Dao và Lạc Hàn cũng từ trong phòng ăn đi ra.

“Dao, hôm nay cháu về sớm thế, cháu đã xong việc chưa?” Anna vừa nói vừa đặt túi giấy trong tay vào phòng bếp.

Vừa nhắc tới việc này, Cố Tịch Dao thở dài: “Vẫn chưa xong.”

Anna đi tới, thấy dáng vẻ ủ rũ của Cố Tịch Dao thì không hỏi thêm gì nữa.

Buổi chiều, trong nhà vô cùng yên tĩnh, công cuộc phụ đạo của Lạc Hàn đối với Dương Dương rất hiệu quả, chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi, xếp hạng trong lớp của nó đã tăng thêm mấy bậc.

Ăn cơm tối xong, Cố Tịch Dao dẫn theo Dương Dương tiễn Lạc Hàn ra khỏi nhà.

Sau khi anh ta lái xe mô tô rời đi, cô dẫn Dương Dương chuẩn bị quay về nhà thì điện thoại di động của cô vang lên, cô lấy điện thoại di động ra xem thì là Hình Uy gọi tới.

Giờ cô vẫn chưa nghĩ ra lý do để gọi cho anh ta đấy, cô cúi đầu nói với Dương Dương: “Cục cưng, con về nhà trước đi, mẹ ở bên ngoài nghe điện thoại đã.”

Chờ Dương Dương trở về rồi, cô lập tức nghe điện thoại: “Alo, Hình Uy hả?”

Chuyện ban ngày chẳng những không gây ra bất kỳ ảnh hưởng gì với Bắc Minh Quân, mà buổi chiều anh còn đi bệnh viện thăm Giang Tuệ Tâm một chuyến.

Sức khỏe bà gần như đã hoàn toàn khôi phục muốn về nhà, hơn nữa dù Bắc Minh Đông nói gì bà cũng không muốn ở lại nơi này nữa.

Thấy bà kiên quyết như vậy, Bắc Minh Quân lập tức đưa Giang Tuệ Tâm về nhà tổ của nhà Bắc Minh.

Bữa tối, người giúp việc làm mấy món ăn mà Giang Tuệ Tâm thích ăn nhất, nhưng bà có vẻ ăn không thấy ngon miệng. Thứ nhất, ông cụ Bắc Minh qua đời không lâu, bà vẫn chưa hồi phục tinh thần.

Thứ hai, Phỉ Nhi ngồi ngay đối diện khiến bà cảm thấy rất không thoải mái.

“Sao đến giờ tôi vẫn chưa nhìn thấy Dương Dương, có phải lại bị thầy giáo giữ lại hay không?” Giang Tuệ Tâm hỏi.

Bắc Minh Quân không nói gì, Hình Uy đứng phía sau anh mở miệng: “Thưa bà, cậu chủ Dương Dương được đưa đến chỗ mẹ cậu ấy rồi.”

Vẻ mặt Giang Tuệ Tâm lập tức nghiêm lại, đặt đũa xuống, quay đầu nhìn Bắc Minh Quân: “Chẳng lẽ nhà Bắc Minh chúng ta còn không bằng nhà người phụ nữ đó sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi