Chương 1480
Cố Tịch Dao lắc đầu: “Không có gì, tôi chỉ là không biết anh có gì muốn nói với chúng tôi nữa không? Nhưng anh yên tâm, mặc dù chúng tôi đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất rồi nhưng chúng tôi cũng sẽ cố gắng tranh thủ vì lợi ích tốt nhất của anh.”
Cô nói xong thì đứng lên: “Anh Bắc Minh, nếu không có việc gì nữa thì tôi về trước đây. Ngày mốt sẽ mở phiên tòa, nếu anh không thích, chúng ta cũng có thể nộp đơn lên tòa xin phép cho anh vắng mặt.”
Sau đó cô quay người bước đến cửa phòng làm việc, mở cửa ra.
Cô quay lại và nói một câu: “Cảm ơn anh Bắc Minh đã mời trà.”
Sau đó, cô bước ra khỏi nhà tổ nhà họ Bắc Minh mà không quay đầu nhìn lại.
Hình Uy nhìn thấy Cố Tịch Dao đi ra khỏi văn phòng nhưng chủ nhân không hề có ý giữ lại.
Lẽ nào vì lúc nãy cô chủ bảo anh chuẩn bị sẵn tâm lý thua kiện nên anh giận sao?
Nhưng tại sao trước đó chủ nhân không hề có dấu hiệu nổi nóng mà lại còn tỏ ra rất bình tĩnh nữa chứ?
“Chủ nhân, cô chủ đã đi rồi có cần em lái xe đưa cô ấy về không?” Hình Uy rất dè dặt hỏi Bắc Minh Quân.
Một lát sau, Bắc Minh Quân nói: “Cậu không cần phải đi, gọi chú Khôn đưa cô ấy về là được.”
Cố Tịch Dao đi ra khỏi nhà tổ nhà họ Bắc Minh, ngay sau đó một chiếc BMW màu đỏ dừng lại trước mặt cô không xa, lúc này chú Khôn xuống xe: “Cô chủ, tôi đưa cô về.”
Cố Tịch Dao gật đầu, lên xe.
Bắc Minh Quân vẫn rất bình tĩnh xem bản thiết kế, so với vụ kiện của mình, anh càng quan tâm đ ến lần đấu thầu này hơn.
Tuy Giang Tuệ Tâm đã trở lại phòng ngủ của mình nhưng vừa nghĩ tới Cố Tịch Dao đang ở chung chỗ với Bắc Minh Quân thì trong lòng bà lại khó chịu.
Trong thời gian đó, bà cũng đã gọi người làm thân cận của mình đi kiểm tra tình hình nhưng lần đầu kiểm tra xong, cô ta quay lại nói không phát hiện được gì. Lần thứ hai trở về thì cô ta báo cho bà biết Cố Tịch Dao đã rời đi rồi.
Lần này thời gian Cố Tịch Dao ở bên cạnh Bắc Minh Quân không lâu khiến bà cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không điều tra được gì, chỉ đành thôi.
So với Cố Tịch Dao, thật ra Giang Huệ Lâm càng không muốn gặp lại Phỉ Nhi hơn nhưng sợ ném chuột vỡ bình, ngại bởi Bắc Minh Quân nên bà chỉ có thể làm như không thấy.
Bắc Minh Quân xem qua hai bản vẽ thiết kế, sau một hồi cân nhắc kỹ lưỡng, anh quyết định dùng phương án thiết kế của lão Dư để đấu thầu.
Anh bỏ bản thiết kế vào trong ống giấy đựng bản vẽ đưa cho Hình Uy bên cạnh nói: “Ngày mai anh hãy giao cái này cho tập đoàn Gia Mậu.”
Mãi một lúc mà Hình Uy vẫn không nhận lấy ống giấy kia, Bắc Minh Quân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hình Uy đang cau mày suy nghĩ chuyện gì.
Hình Uy luôn là người mạnh mẽ và kiên quyết, Bắc Minh Quân rất hiếm thấy dáng vẻ cúi đầu suy tư của anh ta.
“Này, cậu sao vậy? Đang nghĩ gì thế?” Bắc Minh Quân cầm ống giấy để bản vẽ đẩy anh ta.
“Hả, chủ nhân, anh vừa nói gì vậy?” Hình Uy rất nhanh tỉnh táo lại.
“Tôi bảo cậu ngày mai giao bản thiết kế này cho người phụ trách đấu thầu của Tập đoàn Gia Mậu. Cậu đang nghĩ gì đó?” Bắc Minh Quân nhìn Hình Uy.
Hình Uy vội vàng nhận lấy ống giấy kia.