Chương 1520
Anh ta bước tới chỗ Bắc Minh Quân: “Cậu chủ, xin hãy xem tờ báo hôm nay.” Nói đoạn, anh ta lấy ra một tờ báo.
Bắc Minh Quân cầm lấy tờ báo và xem qua. Trên trong là dòng tít lớn “Chủ tịch của Bắc Minh Quân đã thua kiện, thảm hại bỏ trốn.”
Ngay sau đó, bên dưới có tiêu đề “Nguyên chủ tịch Bắc Minh Thị được an táng hôm nay, có thể sẽ gây ra tranh giành trong gia tộc.”
Ngoài dự liệu của Hình Uy, Bắc Minh Quân đọc xong liền ném tờ báo sang một bên rồi bước đến cạnh tủ và chọn một bộ vest màu đen.
Một lúc sau, Hình Uy đi theo Bắc Minh Quân ra khỏi phòng ngủ, họ gặp Phỉ Nhi ở đầu cầu thang.
“Quân.” Phỉ Nhi hôm nay cũng mặc đồ đen, trong lòng cô chưa bao giờ bình tĩnh được, cô luôn cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào sau lưng mình.
Hôm nay là ngày an táng ông cụ Bắc Minh, tuy ông không phải bị cô hại chết, nhưng cô cũng tác dụng trong chuyện này.
Cô muốn sám hối trước mặt ông, để ông cụ Bắc Minh ở trên trời có linh thiêng sẽ tha thứ cho sai lầm của cô.
Bắc Minh Quân nhìn cô, trên mặt không có chút biểu tình gì, sau đó xoay người xuống lầu. Hình Uy đi theo phía sau anh, gật đầu chào Phỉ Nhi: “Cô Phỉ Nhi.”
Trong phòng khách, Giang Tuệ Tâm và Bắc Minh Đông đã kêu người giúp việc dọn đồ đạc cúng bái vào trong xe Nanny van.
Dương Dương mặc đồ tang, ngồi trên ghế sofa. Bên cạnh cậu bé đặt di ảnh của Bắc Minh Chính.
“Quân, chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi.” Có lẽ Giang Tuệ Tâm vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, trạng thái tinh thần cũng không ổn lắm.
Bắc Minh Đông cũng không vui đùa cười cợt như ngày thường, vẻ mặt nặng nề. Anh đứng bên cạnh mẹ dùng tay đỡ bà.
Bắc Minh Quân đến cạnh Giang Tuệ Tâm: “Dì Tâm, nếu cơ thể dì không khỏe thì không cần tham dự. Ba của con cũng sẽ không trách dì.”
Giang Tuệ Tâm nhẹ lắc đầu, duỗi tay bắt lấy cánh tay Bắc Minh Quân, trong mắt bà rưng rưng nước mắt: “Quân, dì và ba con chung sống cùng nhau nhiều năm như thế, hôm nay ông ấy phải đi, cho dù thế nào thì dì cũng phải đưa ông ấy đoạn đường cuối cùng.”
“Anh yên tâm đi, em sẽ chăm sóc cho mẹ em thật tốt.” Bắc Minh Đông nói.
Bắc Minh Quân gật đầu, duỗi tay vỗ vai Bắc Minh Đông.
“Quân, con đã thông báo cho gia đình Triều Lâm chưa? Lúc ba con còn sống đã đối xử với Triều Lâm rất tốt, nếu hôm nay ông ta không đến, dì nghĩ ba con trên trời có linh thiêng cũng không thể yên nghỉ được.”
“Dì Tâm, không cần con báo cho bọn họ, bọn họ cũng sẽ tự đến.” Bắc Minh Quân nói xong, đi lại chỗ sofa, nhìn Dương Dương: “Ôm di anh của ông nội lên, chúng ta xuất phát.”
Dương Dương nhảy xuống ghế, cánh tay bé xíu ôm di ảnh của ông nội vào lòng, đi theo Bắc Minh Quân ngồi vào trong xe.
Giang Tuệ Tâm, Bắc Minh Đông và Phỉ Nhi, dẫn theo một vài người giúp việc ngồi trong xe nanny van ở phía sau.
“Cậu chủ, lúc nãy chú Khôn gọi điện thoại đến nói cô chủ và cậu chủ nhỏ sẽ cùng nhau đến nghĩa trang.”
Dương Dương vừa nghe nói mẹ sẽ đi cùng, lập tức tươi tỉnh hơn một chú.