CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 1524

Nói xong, lập tức dập đầu ba cái “bịch bịch bịch”

Lúc này Lan Hồng cũng đang quỳ bên cạnh ông, cũng dập đầu ba cái.

Sau đó bà đứng dậy đỡ Bắc Minh Triều Lâm lên, lúc này chỉ thấy Bắc Minh Triều Lâm đã rơi nước mắt như mưa, trên trán ông còn có một chỗ nhỏ đã rướm máu.

Bây giờ Giang Tuệ Tâm cũng không nhìn được nữa, duỗi tay chào hỏi: “Triều Lâm à, con đừng như thế.”

Bắc Minh Đông đưa mắt ra hiệu với Bắc Minh Khởi Hiên: “Còn không mau đỡ ba mẹ của cậu lên.”

Bắc Minh Khởi Hiên nhìn mọi người ở đây: “Xin chào những người thân và bạn bè đang có mặt ở đây, tôi có một câu không biết có nên nói hay không. Ba của tôi, Bắc Minh Triều Lâm là con cả của nhà Bắc Minh, dựa theo lễ nghĩa, có phải là nên để ba của tôi đưa tiễn ông nội đoạn đường này không.” Sau đó lại đi đến cạnh Bắc Minh Quân, từ từ hỏi: “Tôi nói có đúng không, chú hai.”

“Chuyện này…” Mọi người nghe vậy quay sang nhìn nhau, Bắc Minh Khởi Hiên nói không sai, nhưng bây giờ Bắc Minh Quân là người đứng đầu gia đình, không ai dám có ý kiến gì cả.

Bắc Minh Quân liếc nhìn Bắc Minh Khởi Hiên, bây giờ trong lòng anh đang rất tức giận, nhưng hôm nay là ngày đưa tang của ba, cũng không thể xích mích với người nhà Bắc Minh vào lúc chưa hạ táng ông được.

Anh chỉ cười lạnh: “Cậu đi hỏi ba của cậu, xem ông ta có tư cách này hay không.”

“Chú hai, người ở đây ai mà không biết, bây giờ chú là lớn nhất, ai dám nói chú sai chứ. Nhưng mà tôi không giống họ, nhìn không vừa mắt sẽ nói ra ngoài.” Bắc Minh Khởi Hiên nói xong lập tức chuẩn bị duỗi tay lấy di ảnh của ông nội mà Trình Trình đang ôm trong lòng ra.

Bắc Minh Quân đưa tay túm cổ tay anh lại, sau đó hất nhẹ sang bên cạnh: “Có chuyện gì thì gọi ba của cậu đến đây nói chuyện, cậu không có tư cách nói chuyện ở đây.”

Lực tay của anh thật ra cũng không nhỏ, Bắc Minh Khởi Hiên bị túm chặt cổ tay thầm nhíu mày.

Lan Hồng thấy con trai đang tranh chấp với Bắc Minh Quân, sợ đến mức mặt mày thay đổi, vội vàng túm tay chồng đi đến cạnh con trai.

“Khởi Hiên, thôi bỏ đi. Chúng ta đi theo phía sau là được rồi.” Nói xong bà còn duỗi tay túm chặt lấy tay Bắc Minh Khởi Hiên.

“Mẹ, chú đã leo lên đầu chúng ta ngồi rồi, chúng ta không thể nhịn được nữa.” Bắc Minh Khởi Hiên nói xong, vung mạnh tay ra.

“Đủ rồi! Khởi Hiên, nếu con còn không nghe lời, ba và mẹ chỉ có thể quay về, ba không còn mặt mũi nào gặp linh hồn của ông nội con nữa.” Bắc Minh Triều Lâm nói xong lập tức kéo Lan Hồng bỏ đi.

Bắc Minh Quân liếc mắt nhìn gia đình bọn họ, cười lạnh giơ tay ra hiệu với Hình Uy.

Hình Uy đứng ở phía trước kêu những người đang nâng linh cữu, từ từ đi về phía khu mộ.

Bắc Minh Khởi Hiên có hơi tức giận, anh nhìn ba anh nói: “Ba, sao ba lại mềm yếu như vậy, chú hai rõ ràng là đang ăn hiếp người yếu đuối như ba đó.”

Bắc Minh Triều Lâm thở dài, chỉ có một mình ông hiểu được nguyên nhân sâu xa trong chuyện này.

Mọi người từ từ đi theo linh cữu đến khu mộ an táng Bắc Minh Chính.

Xung quanh nơi này được bao vây bởi cây tùng, trước bia mộ, có thể mơ hồ nhìn thấy tòa cao ốc Bắc Minh thị thấp thoáng trong bầu không khí xám xịt.

Khu mộ bên cạnh đang an táng em gái Cô Phương của ông.

Chỗ này là Bắc Minh Quân cố ý sắp xếp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi