CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 1597

“Ông chủ, hai người cứ tiếp tục, tôi đi ra ngoài trước.” Hình Uy cũng cảm thấy bản thân như cái bóng đèn, nếu cứ đứng đó có vẻ không ổn lắm, nên định quay người đi ra ngoài.

“Cậu không cần rời đi, có gì cứ nói đi.” Bắc Minh Quân lại cảm thấy không có gì, mở miệng hỏi.

“À…”

Khi nhìn thấy Bắc Minh Quân bón thuốc cho Cố Tịch Dao, Hình Uy lập tức liên tưởng đến cánh cửa khép hờ và hành vi có chút khác thường của Phỉ Nhi, có lẽ cô ta nhìn thấy ông chủ bón thuốc cho cô Cố nên đã ghen không chừng.

Nhưng, anh ta do dự một chút, vẫn cảm thấy vấn đề này không nên nói tốt hơn, với tính cách của cô Cố thì dù đang bị bệnh cô ấy cũng nhất định phải rời khỏi nơi này.

“Tôi đã bảo người giúp việc chuẩn bị xong bữa tối. Anh muốn xuống dưới ăn hay không, hoặc tôi sẽ bảo bọn họ mang lên?”

Bắc Minh Quân liếc nhìn Cố Tịch Dao, sau đó nói với Hình Uy: “Cậu xuống trước chuẩn bị đi, lát nữa chúng tôi sẽ xuống ăn cơm, cậu gọi cả Trình và Dương dậy ăn cơm đi.”

Nghe thấy Bắc Minh Quân muốn đưa mình xuống tầng ăn cơm, Cố Tịch Dao lập tức nghĩ tới gương mặt của bà Bắc Minh khi cô đến nhà Bắc Minh đưa tang ông cụ, không khỏi chau mày một cái.

Cố Tịch Dao có chút do dự nói: “Được rồi, anh đưa bọn nhỏ xuống tầng ăn cơm đi, bảo Hình Uy đưa một phần cơm lên là được rồi.”

Bắc Minh Quân liếc nhìn Cố Tịch Dao, anh hiểu được cô đang băn khoăn cái gì. Ngày đó chuyện xảy ra với Cố Tịch Dao đúng là hơi quá đáng, nên cô không muốn xuống dưới đối mặt xấu hổ như thế, hơn nữa cũng sẽ khiến mọi người ăn cơm không vui vẻ.

“Được, nghe em.” Sau đó nói với Hình Uy: “Tôi sẽ xuống ăn, cậu chuẩn bị một phần đồ ăn mang lên đi.”

Hình Uy khẽ gật đầu, quay người đi ra. Bắc Minh Quân tiếp tục cho Cố Tịch Dao uống hết chỗ thuốc còn lại, sau khi đắp chăn cho cô thì rời khỏi phòng ngủ.

Khi Bắc Minh Quân đến phòng ăn, Trình Trình và Dương Dương đã ngồi cạnh bàn ăn rồi. Bắc Minh Đông đã quay trở về studio bắt đầu làm việc, Phỉ Nhi ngồi vào chỗ trống bên cạnh Giang Tuệ Tâm, Trình Trình và Dương Dương ngồi đối diện họ.

Nhìn thấy Bắc Minh Quân xuống tầng, Trình Trình quay đầu hỏi: “Ba, tại sao mẹ không xuống?”

Bắc Minh Quân ngồi vào vị trí chính: “Mẹ con vừa tỉnh lại, ba đã cho mẹ con uống thuốc rồi, mẹ con không ăn ở đây, ba đã bảo Hình Uy mang một phần lên rồi.”

Nói xong, anh bưng bát trước mặt lên, cầm đũa nói: “Ăn cơm đi.” Từ tối qua đến tối nay, anh luốn bận bịu, thấp tha thấp thỏm, chỉ có sáng sớm uống một chút sữa bò, giờ có lẽ bụng của ba người bọn họ đều đói meo như nhau rồi.

Trình Trình và Dương Dương giống như hai con sói con đã đói đến đỏ mắt, nhanh chóng dùng đũa và cơm cùng thức ăn vào miệng.

Bắc Minh Quân thì vẫn thong thả như cũ. Vì trên tầng có Cố Tịch Dao, Giang Tuệ Tâm và Phỉ Nhi đều cảm thấy bữa cơm này không ngon miệng. Nhìn tướng ăn của hai đứa con trai, Bắc Minh Quân không khỏi dùng đũa gõ cái đĩa bên cạnh: “Hai con ăn chậm một chút, đồ ăn không đủ thì sẽ bảo họ làm nhiều thêm.”

Lúc này, Hình Uy bưng một mâm thức ăn từ bếp phía sau đi ra: “Ông chủ, tôi đã chuẩn bị gà tiềm thuốc bắc cho cô Cố, còn có ít đồ ăn thanh đạm, anh xem được chưa?”

Bắc Minh Quân gật đầu: “Cứ như vậy đi.”

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi