CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 168

Vôi vàng đưa tay lên gò má, mới phát hiện, trên mặt đã sớm ướt đẫm.

Một bài hát ‘Ánh trăng bạc’ này, lại hát đến mức cô khóc luôn.

Vôi vàng che giấu nỗi hốt hoảng trong ánh mắt, cô cười lắc đầu nói: “Bài hát này quá cảm động…”

Bắc Minh Quân ngồi ở quầy bar, trong ánh mắt thâm trầm lướt qua vẻ khiếp sợ. Khi nhìn đến gương mặt đầy nước mắt của Cố Tịch Dao, tim anh không biết bị thứ gì đó đụng vào hơi nhói lên.

Có lẽ, anh cũng giống như Sở Dung Triết vậy, cũng rất muốn hỏi thử, rốt cuộc ánh trăng bạc trong lòng cô là ai?

Làm cho cô hát đến mức tình cảm sâu đậm, hai mắt đẫm lệ?

“Hay! Hát quá tuyệt vời!” Antony cũng ngồi không yên, trực tiếp vỗ tay khen hay: “Dao, cô có muốn làm ca sĩ không, tôi sẽ là người giới thiệu cô đầu tiên…”

Cố Tịch Dao lau sạch nước mắt, tâm trạng hơi rối loạn.

Cô rất hiếm khi mất khống chế trước mặt người khác thế này.

Có lẽ là do tối hôm nay gặp được Tôn Quân Hạo, có lẽ là một câu “Khởi Hiên về nước” của anh, làm gợi lên vô số ký ức của cô…

Nhưng năm tháng lớn lên trong nhà họ Cố, gặp phải những lần ức hiếp, hãm hãi của người nhà họ Cố, lại còn bị mẹ ra lệnh rằng không được phép phản kháng.

Vẫn cứ luôn chịu đựng, chịu đựng ở trong lòng.

Yên lặng chịu đựng mãi, dần dần thành vết thương…

Sự xuất hiện của Khởi Hiên, giống như là một ánh trăng bạc ấm áp, trong những năm tháng thanh xuân tăm tối của cô vậy.

Nhưng bây giờ, đột nhiên quay đầu lại, ánh trăng đã sớm biến mất không còn bóng dáng…

“Trời, làm ca sĩ gì chứ? Phụ nữ giống như Tịch Dao, nên tìm một người đàn ông nâng niu cô ấy trong lòng bàn tay, cần gì phải đi quyến rũ người khác chứ?”

Sở Dung Triết trừng mắt với Antony, sau đó lại rót đầy rượu vào ly của Cố Tịch Dao: “Tịch Dao, ly này anh kính em, lời ca của em thật sự đã đi vào con tim nhỏ bé của anh rồi…”

Anh làm màu, trêu chọc cô.

Nhận lấy ly rượu, cô thở dài một hơi, ném hết mọi buồn sầu đi, sảng khoái nâng ly: “Vậy thì em kính con tim nhỏ bé của anh, haha…”

Nói xong, cô uống cạn ly rượu.

Bắc Minh Quân nhìn hai người đang uống rất vui vẻ, không khỏi nhíu chặt mày.

Tửu lượng của Cố Tịch Dao, anh thấy một lần là đủ rồi!

Như hôm nay, ngực của anh bị cô coi thành món bít tết mà cắn… bây giờ vẫn còn hơi đau.

Vì vậy, anh đi ra khỏi quầy bar, đến trước mặt Cố Tịch Dao, không nói lời nào cướp đi ly rượu trong tay cô.

Anh thấp giọng nói: “Cố Tịch Dao, tôi không muốn lại một lần nữa phải đưa một con ma men trở về!”

Cô ngơ ra, ngước mắt lên đối diện với đôi mắt đen nhánh của anh, ha, không thể không thừa nhận, đôi mắt của người đàn ông này đẹp thật…

“Bắc Minh Quân, cậu không đưa thì tôi đưa, ok?” Sở Dung Triết bĩu môi, không vui nhìn Bắc Minh Quân.

Sau đó, đi qua Bắc Minh Quân, kéo lấy tay Cố Tịch Dao đi về phía sofa: “Tịch Dao, đừng để ý đến cậu ta, chúng ta tiếp tục uống!”

Vừa ngồi xuống sofa, Antony lập tức như một chiếc nam châm ghé sát lại.

“Dao, từ giây phút này, tôi đã nhận ra tôi bị cô hấp dẫn rồi…” Cậu ba Bắc Minh nói năng không rõ, sau khi nghe xong ca khúc của cô, lập tức giải phóng con tim đang loạn nhịp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi