Chương 1682
Không cần nói, nhất định vẫn là chuyện kêu Lạc Kiều dọn sang ở, nhưng hai ngày nay cô nào có thời gian, nhưng lại ngại để anh ta chờ tin tức mãi.
Cô kết nối tai nghe bluetooth: “Alo, Hình Uy, có chuyện gì sao?”
“cô chủ, tôi có chuyện muốn nói với cô, không biết bây giờ cô có thời gian không?”
Có thể nghe ra ngượng ngùng và do dự trong giọng điệu anh ta.
“Được rồi, anh nói địa chỉ đi, tôi giờ qua đó.” Cố Tịch Dao nhìn thời gian trên xe, về trễ một chút cũng không sao.
Nửa tiếng sau, Cố Tịch Dao lái xe tới địa điểm Hình Uy chỉ định, đây là quán cà phê, nhưng khác với ‘Lan San’ mà cô thường đi, nơi này thiếu chút cảm giác yên tĩnh.
Hình Uy sớm đã đợi ở đây rồi, anh ta nhìn thấy Cố Tịch Dao bước vào liền vẫy tay với cô: “cô chủ, tôi ở đây.”
Giọng anh ta mặc dù không lớn nhưng ở quán cà phê xem như yên tĩnh so với ngoài đường mà nói thì đã đủ vang rồi.
Mặc dù không đến mức không có chỗ ngồi nhưng cũng có tầm mười người bên trong.
Họ đều đồng loạt theo ánh mắt Hình Uy hướng lên người Cố Tịch Dao ở cửa.
Tám phần là câu ‘cô chủ’ này khiến những người ngồi ở đây đều có chút suy nghĩ lung tung.
Cố Tịch Dao đương nhiên cũng hiểu, khuôn mặt trắng nõn khẽ ửng hồng.
Cô cúi đầu, cố hết sức tránh né những ánh mắt đùa cợt đó.
Cô nhanh chóng đi tới chỗ anh ta, ngồi đối diện anh ta.
“Hình Uy, tôi nói cho anh biết, sau này anh đừng gọi tôi là ‘cô chủ’ ở trước mặt người khác, anh có nghe không, nếu không chuyện của anh và Kiều Kiều tôi không quan tâm nữa!”
Hình Uy thấy Cố Tịch Dao trừng mắt mình, khí thế tản ra như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta.
Anh ta như một đứa trẻ bị người lớn trách móc, lo sợ gật đầu, sau đó nhìn trái ngó phải, chồm người về phía trước, châu đầu khẽ nói với cô: “cô chủ, vậy tôi gọi cô là gì?”
Cố Tịch Dao thấy dáng vẻ này của anh ta, vừa tức giận vừa buồn cười: “Anh cứ gọi tên tôi là được rồi.”
Anh ta cau mày, cảm thấy như vậy không thỏa đáng lắm.
Anh ta nhìn cô khẽ lắc đầu: “cô chủ, nếu gọi thẳng tên cô, có phải quá xa lạ không.”
Cố Tịch Dao liếc anh ta: “Chúng ta thân lắm sao?”
“Chuyện này…” Một câu hỏi khiến Hình Uy nghẹn họng.
Quả thực nếu không phải vì mối quan hệ với ông chủ thì anh ta căn bản hầu như không có qua lại gì với cô.
Cho dù có cũng chỉ là làm chân sai vặt của ông chủ mà thôi, qua lại đưa đồ truyền lời linh tinh.
Nhưng anh ta vẫn kiên trì không thể trực tiếp gọi tên cô.
Cứ như vậy, anh ta nhịn năm ba phút đến mặt sắp đỏ bừng mới nhớ tới một xưng hô.
Anh ta tiếp tục nhỏ giọng nói: “cô chủ, vậy sau này tôi gọi cô là ‘cô Cố’ nhé.”
Cố Tịch Dao nghe vậy trên trán lập tức mọc ra vài vạch đen, còn cho rằng tên này làm gì chứ, thì ra là suy nghĩ chuyện này, cô có chút không kiên nhẫn nói: “Được rồi được rồi, chỉ cần anh không gọi tôi là ‘cô chủ’ thì sao cũng được. Nói mau, hôm nay anh tìm tôi rốt cuộc là có chuyện gì?”