CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 1729

Hôm nay Bắc Minh Quân không biết uống nhầm thuốc gì, sao lại muốn xem ảnh lúc nhỏ của mình.

Cố Tịch Dao vừa rồi còn hơi buồn ngủ, nhưng sau khi tắm nước nóng xong thì có tinh thần hơn hẳn.

Rất nhiều người sẽ cảm thấy như vậy, thời gian khiến người ta buồn ngủ nhất có khí là một tiếng, nửa tiếng, cũng có thể là vài phút, mười mấy phút.

Sau đó cả người trở nên có tinh thần lại, lúc này khiến bạn ngủ cũng không ngủ được.

Cố Tịch Dao lúc này cũng thuộc trường hợp như thế.

Cuốn album này vào thế kỷ nào, đối với cô mà nói coi như có niên đại lâu đời, cũng không khỏi khơi gợi một chút lòng tò mò của cô.

Bắc Minh Quân biết cô ngoài miệng tuy nói như thế, nhưng chân lại không có nhúc nhích, tám phần đang ở đó nhìn trộm.

Khóe miệng anh khẽ cong lên, người phụ nữ này thật sự có hơi khẩu thị tâm phi. Bỏ đi, phụ nữ đều là động vật dễ thay đổi.

Anh không yêu cầu cô ngồi xuống, đứng ở bên cạnh anh như thế cũng khá tốt.

Bắc Minh Quân lật từng trang ảnh ra, bên trên quả thật có rất nhiều bức ảnh anh lúc nhỏ.

Anh đã từng phong ấn cuốn album này vào trong đầu, nhưng hôm nay sau khi anh nhìn thấy bức ảnh trong tay Cố Tịch Dao, anh lại không thể không lật mở phong ấn mà anh đích thân làm ra, tìm đáp án mà anh muốn.

Bắc Minh Quân nhìn rất cẩn thận, dường như mỗi bức ảnh anh đều dừng lại ở bên trên một lúc.

Thời gian dần trôi, cuốn album đã chỉ còn lại vài trang cuối cùng.

Cố Tịch Dao yên lặng đứng ở bên cạnh anh, cô dường như cũng không muốn phá vỡ sự yên lặng ngắn ngủi này.

Mãi đến khi Bắc Minh Quân lật đến trang thứ hai từ dưới lên, khóe môi của Bắc Minh Quân khẽ cong lên, anh lấy ra một bức ảnh trong trang đó ra.

Bức ảnh gì có thể khiến anh có hứng thú như thế, Cố Tịch Dao cũng có hơi tò mò.

Cô hơi nghiêng đầu, chỉ thấy trên bức ảnh đen trắng là một ông cụ non mặc vest nhỏ.

Bộ dạng đó giống như tổ hợp của Trình Trình và Dương Dương.

Nhìn dáng vẻ trông cũng khoảng 6-7 tuổi.

Trình Trình ở trong đám trẻ cùng tuổi đã tính là đứa trẻ có hơi trưởng thành, nhưng so với cậu nhóc ở bên trong bức ảnh ít nhiều vẫn có hơi kém.

Lông mày nhỏ hơi nhíu lại lộ ra vẻ mặt rất ghét bỏ.

Từ góc độ của Cố Tịch Dao chỉ có thể nhìn thấy gương mặt của cậu nhóc và một đoạn cổ áo vest, còn lại đều bị cơ thể của Bắc Minh Quân che lại.

Vì để nhìn rõ bức ảnh này hơn, Cố Tịch Dao rất cẩn thận tiến sát, nhưng vẫn duy trì một khoảng cách an toàn với Bắc Minh Quân. Cô không muốn để Bắc Minh Quân bắt được lúc cô không phòng bị, đột nhiên túm được mình.

Nơi này là nhà Bắc Minh, mặc dù có Giang Tuệ Tâm còn có người làm, nhưng nơi này dù sao là địa bàn của anh, anh muốn làm thì cũng được.

Sau khi cơ thể cô nhích lại gần hơn với Bắc Minh Quân hơn, toàn bộ bức ảnh đó cũng dần dần xuất hiện ở trước mắt của Cố Tịch Dao.

Chỉ thấy cậu nhóc đó đứng nghiêm túc đứng đằng trước phông nền Vạn Lý Trường Thành, trong bộ vest nhỏ, mặc dù là ảnh đen trắng, nhưng vẫn có thể nhìn ra đôi giày đen được đánh bóng,

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi