CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 179

Sau đó anh ta liền vác Dương Dương vội vã lẩn mất, không dám nhìn anh hai mình một lần nào nữa, vội vàng bỏ đi như bị ma đuổi.

Trên gương mặt Cố Tịch Dao hiện rõ vẻ rầu rĩ, cô khập khiễng bước từng bước tìm trái bóng gôn mà ban nãy Bắc Minh Quân đánh ra.

Ai da, cô biết ngay mà, cái tên này đúng lắm trò dở hơi!

Ngay cả bóng chơi gôn cũng khắc chữ viết tắt tên mình. Giờ dù cô có muốn nhặt đại mấy trái bóng của người ta trộn vào cho xong chuyện của chẳng được.

Đi tới đi lui một lúc lâu, cũng may hồi nãy té không bị thương nặng lắm.

“Một cái, hai cái…ba cái! Ok, cuối cùng cũng nhặt đủ rồi!”

Cô thở phào nhẹ nhõm, vội vội vàng vàng quay về…

Đến lúc cô xuất hiện trong tầm mắt của Bắc Minh Quân thì Bắc Minh Đông đã vác Dương Dương đi từ đời nào.

Haizz, mẹ con họ bỏ lỡ nhau trong gang tấc, cuối cùng cũng không thể gặp nhau.

Tổng giám đốc Bùi nhìn cậu nhóc đi xa, khuôn mặt đã chuyển từ vẻ phẫn nộ lúc đầu thành nghênh ngang đắc ý. Ông ta chỉnh lại cổ áo: “Bắc Minh Quân, thật không ngờ nhỉ, con trai của cậu có vẻ rất vui lòng đón nhận con gái tôi đó! Xem ra cuộc hôn nhân này cậu không đồng ý cũng không được, ha ha ha…”

Khuôn mặt Bắc Minh Quân càng u ám hơn.

Là một người ngoài cuộc, Cố Tịch Dao hồn nhiên không hề hay biết chút gì về chuyện ban nãy, trên đầu cô đội một cái mũ hoa nhí, ngờ nghệch chạy tới.

Vừa về đến đã thấy tổng giám đốc Bùi đang sang sảng cười to, lúc lướt qua người cô còn khinh khỉnh mà hừ ra tiếng, sau đó huênh hoang bỏ đi.

Cố Tịch Dao sững sờ trong giây lát, cô đâu thể nào để yên cho người ta ăn hiếp mình như vậy chứ: “Tổng giám đốc Bùi phải đi rồi sao? Cẩn thận đừng cười dữ quá mà sốc hông đó nha…”

Quả nhiên…

“Khùng khục….”

Tổng giám đốc Bùi hí hửng quá thể, cười to đến mức tự sặc nước bọt, thiếu chút nữa là bị sốc hông.

Ông ta ngoảnh đầu lại hung hăng lườm Cố Tịch Dao, đúng là miệng quạ đen xui xẻo!

Rồi lại quay người tức tối bỏ đi.

Cố Tịch Dao cười tươi như hoa, cô liế sang thì phát hiện mặt mày của tên Bắc Minh Quân này nom có vẻ đáng sợ vô cùng!

Hoàn toàn không hợp chút nào với bộ đồ chơi gôn màu vàng lá mạ sáng sủa này chút nào.

Tay cầm mấy trái bóng khắc tên anh, cô nói: “Tổng giám đốc ơi, bóng của anh…”

Đôi mắt anh có phần hung ác, song khi lướt qua khuôn mặt đỏ bừng vì phơi nắng của cô, ánh mắt ấy vô thức trở nên dịu dàng hơn một chút.

Nhưng hành vi tự phóng hỏa đốt sân nhà của thằng con trai đúng thật là khiến anh tức giận vô cùng.

Bắc Minh Quân cụp mi, anh chỉ vứt lại một câu: “Sắp xếp đồ đạc lại đi, tôi đi thay đồ.”

Ngay sau đó, bóng hình cao lớn ấy nghênh ngang bước đi.

Cố Tịch Dao ngây ra như phỗng, thật ra cô đang muốn hỏi chuyện về con trai của anh, vậy nhưng từ đầu đến cuối cô chẳng nói được lời nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi