Chương 199
Hận hơn nữa là tình yêu mù quáng mà bà dành cho cha mình đến nỗi không phân biệt được đúng sai!
“Mẹ…” Cố Tịch Dao nghẹn ngào: “Vì một gã súc sinh mà mẹ đồng ý hy sinh con sao?”
Vũ Xuân chợt biến sắc nhưng không dám nhìn Cố Tịch Dao, mà chỉ khóc thút thít: “Dao, mẹ không muốn hy sinh con, mẹ chỉ không muốn thấy ba con lại phải chịu tội…”
“Không muốn ông ta chịu tội nên mặc kệ con phải gánh tội sao?” Cô kích động hét lên một câu rồi siết chặt hai nắm đấm: “Suốt bao nhiêu năm nay, tại nhà họ Cố, con đã nhẫn nhịn chịu đựng tất cả, mẹ đều thấy mà! Mẹ không cho con phản kháng lại bọn họ, thì con không phản kháng. Nhưng hôm nay, người cha súc sinh này lại kêu người ta đánh mẹ thành ra như vậy mà mẹ vẫn còn bênh vực cho ông ta sao?”
Vũ Xuân khẽ cắn môi, nhìn thẳng vào mắt Cố Tịch Dao: “Đúng!”
Chỉ một chữ đơn giản nhưng lại có sức công phá cực kỳ lớn, chỉ trong nháy mắt, nó đánh sập niềm tin trong tim Cố Tịch Dao!
Nhiều năm qua, vì mẹ mà cô nhẫn nhịn ở lại nhà họ Cố, vì bệnh tình của mẹ mà cô lo lắng không yên, thậm chí vì mẹ mình, cô có thể hy sinh tất cả.
Nhưng hóa ra… Cô vẫn không bằng một người chẳng khác gì cầm thú như Cố Kiệt Đại!
Nước mắt không ngừng tuôn ra, Cố Tịch Dao đau đớn bật cười: “Mẹ, trong lòng mẹ, rốt cuộc con đứng thứ mấy đây?”
Có lẽ, câu trả lời này, cô đã biết từ lâu rồi.
Đối với cô mà nói, sự nhẫn nhịn của mẹ cô còn tàn nhẫn hơn cả sự độc ác của cha cô!
Vũ Xuân nhíu mày, vẻ mặt u oán, bĩu môi, không muốn trả lời nữa.
Bốp…!
“A…” Vũ Xuân kêu lên một tiếng thảm thiết…
Trận đòn bất ngờ khiến tim Cố Tịch Dao căng thẳng.
“Lão Cố, chà chà, quan hệ trong nhà các người đúng là phức tạp.” Anh Siêu chậm rãi thu roi da lại, hướng ánh mắt âm trầm sang Cố Tịch Dao.
“Anh Siêu, hai người vợ và hai đứa con gái của tôi đều bắt hết rồi, xin anh hãy nương tay…” Cố Kiệt Đại sợ đến sắc mặt trắng bệch, mồ hôi đầm đìa.
“Tôi có thể nương tay nhưng điều kiện tiên quyết là ông phải giao tiền ra, lão Cố à!”
Anh Siêu nói xong, liền vung roi…
Bốp…!
“A a…” Vũ Xuân lại hét lên một tiếng cực kỳ thê thảm.
Tay Cố Tịch Dao tê rần, tim thì run rẩy còn toàn thân thì lạnh buốt.
Tiếng kêu thảm thiết của mẹ như cứa vào tim cô, nhỏ máu.
Thấy Anh Siêu lại chuẩn bị vung roi quất xuống…
Cố Tịch Dao không nhịn được nữa, cuối cùng đành phải hét lên: “Dừng tay!”
Vũ Xuân len éln thở dài một hơi.
Sắc mặt trắng bệch của Cố Kiệt Đại lúc này mới hồng hào trở lại.
Anh Siêu hài lòng mỉm cười: “Sao thế, cô gái trẻ, nghĩ thông suốt rồi à?”
Cố Tịch Dao hít sâu một hơi, đốt ngón tay run, dũng cảm nhìn thẳng Anh Siêu: “Thả mẹ tôi ra.”
“Ha ha?” Anh Siêu phì cười một tiếng: “Cô là ai mà ra lệnh cho tôi, nên cầu xin tôi thì hơn?”
Cố Tịch Dao siết chặt nắm tay: “Xin anh!”