CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 278

“Wow, mấy tiếng đồng hồ lúc nãy thôi mà anh vẽ được nhiều bản vậy sao?”

Ánh mắt của anh trầm lắng rồi trực tiếp uống chai nước mà cô đã uống lúc nãy.

“…Bắc Minh Quân, nếu như anh là V.Q, vì sao không tự vẽ công trình Ánh đi, cứ phải dựa theo cách công khai đấu thầu để mấy công ty khác tiếp nhận?” Thật ra cô muốn nói nếu chính tay anh vẽ thì chắc chắn sẽ rất đáng tiền…

Anh nhếch môi, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đã bị phơi nắng đến mức đỏ bừng của cô, mặt cô cứ hồng hồng, làm người ta muốn cắn một cái, đột nhiên âm thầm làm ngọn lửa dục vọng trong anh bùng lên.

“Ơ…sao lại toàn là bản vẽ kiến trúc? Lúc nãy không phải anh nói muốn vẽ tôi sao? Người đâu người đâu…” Cô dẩu môi rồi căng mắt ra cố gắng lướt từng trang, nhưng rất lâu cũng chẳng tìm thấy bóng người nào.

Lúc cô lướt đến trang sau cùng thì ngón tay thon dài của anh liền ấn mạnh vào màn hình…

Sau đó theo hướng ngón tay của anh, cô nhìn thấy trên màn hình là bản vẽ nhà cao tầng, ở góc trái có một con cún đáng thương đang nằm nhoài ra…

Cô mở to đôi mắt tròn của mình ra.

“Cún?”

Cô không thể tin được mà phóng to ra nhìn kĩ lại xem rốt cuộc là cái gì.

Không sai, đúng mà một con cún đáng thương vô tội, đang ngoan ngoãn nằm sấp ở đó.

Ánh mắt cô ngay lập tức tóe lửa.

“Bắc Minh Quân…con mẹ nó anh có ý gì đây?”

Nhưng anh vẫn rất bình tĩnh nhếch môi: “Cô nói xem?”

“Đáng ghét.” Cô tức giận ném bản vẽ điện tử vào tay anh.

“Tôi cực khổ ngồi đó bốn tiếng đồng hồ, phơi nắng gắt như vậy, làm một bức tượng trong nhiệt độ cao như vậy, còn anh lại chỉ vẽ một con cún xấu xí nằm bẹp! Càng quá đáng hơn là miệng của nó còn ngậm xương chó!”

Trong chớp mắt, cảm tình cô dành cho anh khó khăn lắm mới có được, sự cảm động dành cho anh, cũng như những sự nhân nhượng đó, đều vì con cún đáng ghét này mà ngay lập tức tan thành mây khói.

Con sư tử nhỏ trong người cô đột nhiên xông ra giương nhanh múa vuốt nhìn chằm chằm vào anh.

Anh vẫn rất bình tĩnh cất bản vẽ điện tử vào trong túi, sau đó ung dung kéo cô dậy từ chiếc ghế nằm, không thèm quan tâm đến ánh mắt tức giận của cô.

Thân hình to lớn đó lập tức nằm xuống, thoáng cái đã chiếm trọn cái ghế nằm.

“Bắc Minh Quân.” Cố Tịch Dao đấm mạnh vào ngực anh.

“Anh đúng là một tên khốn khiếm nhã! Sự ga lăng của anh đâu rồi?”

Anh hừ lạnh lùng sau đó kéo cô đang vùng vẫy vào lòng mình.

Cố Tịch Dao bị anh ép sắt nằm trên người anh, trong lúc nhất thời cực kì ấm áp…Cô có thể cảm nhận được những cái liếc mắt của những người khác ở trên bãi cát.

“Khốn nạn! Háo sắc! Anh thả tôi ra!” Anh không biết xấu hổ thì mặc anh, cô cũng biết ngượng chứ!

Anh cười giễu cợt, hai chân anh vòng lên giữ chặt phần dưới của cô, cánh tay cứng như sắt giữ cô ở ngực anh, anh rũ mắt nhìn cô, khóe môi nở nụ cười: “Sao, lúc nãy không phải vẫn ngọt ngào đối xử với tôi như ân nhân cứu mạng hả? Bộ dạng cứ như sẽ hiến dâng cả đời cho tôi, mới kiềm chế được một chút lại trở về như cũ rồi?”

“Bắc Minh Quân, anh quá đáng lắm rồi đấy!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi