CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 314

Chấn động đến đầu ngón tay của Cố Tịch Dao mát lạnh.

Nhanh chóng ôm lấy con trai, cô giương mắt lên trừng anh: “Hung dữ như thế làm cái gì hả? Con nít vẫn còn nhỏ như vậy, không kêu chị thì kêu cái gì chứ?”

“Dì.” Anh cắn răng, lạnh lùng phát ra một chữ.

Gương mặt của Cố Tịch Dao đỏ lên, mím môi, cái thằng cha này thật đúng là tính toán chi li mà.

Hóa ra là con trai mình gọi cô là chị, anh cũng sẽ cảm thấy tuổi tác của mình bị già?

Cơ mặt của cô co rút một chút, nhếch môi, cố ý gật đầu như ông cụ non với anh, lên tiếng nói: “Ừm, ngoan, dì ôm con của anh đi ngủ nha.”

“Cô…” Sắc mặt của anh cứng đờ, bị người phụ nữ này làm cho tức giận thiếu chút nữa phun máu: “Bắc Minh Tư Trình, sau này gọi cô ấy là dì, có nghe chưa!”

“Hu hu, không muốn…” Dương Dương buồn bực ở trong lòng của mẹ.

“Tôi thích con của anh gọi tôi là chị đó, không được sao? Chú Bắc Minh?”

Một câu chú Bắc Minh đã làm anh nội thương chảy máu.

Nghe thấy trên người của anh phát ra mùi thuốc lá, Cố Tịch Dao nhăn lông mày theo bản năng.

Lườm Bắc Minh Quân một chút, không thèm quan tâm anh.

Cô trực tiếp ôm con trai đi về phía phòng ngủ: “Trình Trình ngoan, để chị đưa em đi ngủ nha, tránh ở chỗ này ngửi mùi thuốc lá.”

Sau đó, dưới ánh mắt hung dữ của Bắc Minh Quân, quay người rảo bước đi về phía phòng ngủ.

Bắc Minh Quân trố mắt nhìn thoáng qua điếu thuốc vẫn còn đang cháy ở trên tay.

Mi tâm run lên, do dự cả nửa ngày cuối cùng vẫn đi đến bên cạnh bàn trà, dụi tắt mẫu thuốc ở trong cái gạt tàn thuốc…

Cố Tịch Dao ôm con trai bước vào trong phòng, bởi vì lúc trước đã từng đến Dạ Ánh nhất phẩm, cho nên cô hết sức quen thuộc nơi đây.

Chỉ là nghĩ đến chữ “Ánh” này, trái tim của cô vẫn bị nhói lên một cái.

Dịu dàng đặt Dương Dương vào trong chăn, cô vuốt ve sợi tóc mềm mại của con trai: “Cục cưng ngoan, mấy ngày nay mệt chết con rồi, ngủ một giấc cho thật ngon đi nha?”

Dương Dương chớp chớp đôi mắt to đáng yêu, lấy chăn che kín miệng nhỏ, nhỏ giọng nói: “Mẹ ngủ chung với con đi, được không mẹ?”

Đáy lòng của Cố Tịch Dao mềm nhũn, nghiêng qua dựa trên giường, nhẹ giọng dỗ dành: “Trình Trình ở nhà một mình, mẹ không yên lòng về nó được, cho nên chờ sau khi con ngoan ngoãn ngủ rồi thì mẹ còn phải về nhà.”

Mặc dù là Dương Dương thất vọng chu môi, nhưng mà nhớ đến Trình Trình ở nhà một mình vô cùng đáng thương, cậu rộng lượng gật đầu: “Dạ, một mình cậu ấy ở nhà chắc chắn sẽ sợ hãi.”

Cố Tịch Dao dịu dàng mỉm cười, hai anh em song sinh thất lạc năm năm, cả hai đều quan tâm lẫn nhau, khiến trong lòng của cô được ủ ấm.

“Ngoan ngoãn ngủ đi nào…” Cô diệu dàng vuốt ve vầng trán của con trai giống như thường ngày.

Dương Dương buồn ngủ nhắm mắt lại.

Ngay lập tức, trong căn phòng lại an tĩnh một lần nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi