CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 344

Lan Hồng khoác lên cánh tay Bắc Minh Triều Lâm âm thầm dùng sức ngăn cản hành động ký tên của Bắc Minh Triều Lâm, thỉnh thoảng lại lo lắng nhìn ra ngoài cửa một chút giống như đang chờ đợi cái gì nhưng lại không dám lên tiếng.

Khóe môi Bắc Minh Quân hơi cong lên nhìn dáng vẻ uất ức của anh cả Bắc Minh Triều Lâm không khỏi cười nhạo một tiếng: “Sao vậy, muốn đổi ý à?”

“…” Bắc Minh Triều Lâm nhìn Bắc Minh Quân một cái, ánh mắt kia là oán hận, tay cầm bút vẫn lần lữa không xuống tay được.

Ông cụ Bắc Minh đấm ngực dậm chân thở dài: “Thằng cả à, chỉ trách lão già này đã làm con thất vọng ! Con cứ ký đi, cứ cho nó hết đi tránh cho sau này nó lại cắn con không thả…”

Thân là người cha, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, Bắc Minh Chính cảm thấy chỉ có làm như thế thì người một nhà mới có thể chung sống bình thường với nhau được, ông ta đã già chỉ hi vọng con cháu đầy nhà, đông đủ sum vầy chứ không muốn con trai cả cứ phiêu bạt ở bên ngoài nữa.

Bắc Minh Triều Lâm xiết chặt tay, cắn chặt hàm răng, nín thở một hơi, tay nắm chặt cây bút, mắt thấy chắc chắn là phải ký rồi…

Bỗng nhiên, ngoài cổng vang lên một tiếng phanh xe chói tai.

Dường như có một chiếc xe đột ngột đi vào, bên ngoài nhà lớn của nhà họ Bắc Minh nhất thời sôi trào lên.

Chỉ nghe thấy đám người giúp việc hô to lên…

“A… ông chủ, bà chủ, là cậu chủ nhỏ Khởi Hiên trở về!”

Lạch cạch một tiếng.

Cây bút trong tay Bắc Minh Triều Lâm rơi xuống mặt đất.

Lan Hồng khẩn trương suýt chút nữa đã khóc ra thành tiếng: “Khởi Hiên..đến rồi, ba nó, Khởi Hiên, đến rồi…”

Cả người Bắc Minh Chính run lên, kinh ngạc: “Thằng nhóc Khởi Hiên kia cũng trở về nước à?”

“Đúng vậy ạ, nó nói muốn cho ba một sự ngạc nhiên.” Lan Hồng kích động gật đầu, kéo Bắc Minh Triều Lâm lại, trong lòng bàn tay ông ta đều là mồ hôi.

Giang Tuệ Tâm cũng có chút bất ngờ nhưng lại nhẹ nhàng thở ra: “Thằng nhóc Khởi Hiên kia nhiều năm rồi tôi chưa được gặp, Minh Chính, xem ra tối nay ông lại vui vẻ đến mức không ngủ được rồi, ha ha…”

Ai ngờ ánh mắt Bắc Minh Quân đã lạnh lẽo cứng rắn lại càng thêm hung ác nham hiểm, ánh mắt anh sắc bén nhìn lướt qua cây bút vừa rơi trên đất, nói với Hình Uy…

“Nhặt bút lên để anh ta ký!”

Hình Uy giật mình vội vàng chạy tới nhặt cây bút bị Bắc Minh Triều Lâm làm rơi xuống đất lên, đưa tới tay Bắc Minh Triều Lâm một lần nữa: “Cậu cả, mời cậu ký tên!”

Lần này giọng điệu của Hình Uy đã nặng hơn một chút lộ ra sự cảnh cáo hi vọng cậu cả Bắc Minh hiểu rõ, cậu chủ đã không còn bao nhiêu kiên nhẫn.

Tay Bắc Minh Triều Lâm run run nhận lấy cây bút Hình Uy đưa, tính cách hèn nhát khiến ông ta không dám đối kháng chính diện với Bắc Minh Quân đang nhìn chằm chằm vào mình nhưng ông ta thật sự không cam tâm…

Ngay lúc Bắc Minh Triều Lâm đã mồ hôi lạnh toàn thân, cây bút đã chạm vào trên hợp đồng thì một giọng nói trong trẻo kịp thời nhẹ nhàng vang lên…

“Không được ký tên!”

Âm thanh vang lên khiến tất cả mọi người trong phòng đều hướng ánh mắt nhìn về phía người đang ông vừa đạp cửa đi vào và cô gái trong tay cậu ta…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi