Chương 367
Cô không để ý đến anh! Ôm con trai, tiếp tục đi bộ.
Anh bước được hai bước, chân có chút bủn rủn! Đuổi theo cô: “Cô làm như thế này là muốn bắt cóc con trai tôi sao?”
Cô cùng không trả lời! Dường như rất quyết tâm!
“Chết tiệt! Cô quay lại đây cho tôi!” Anh có chút tức giận, sự đau đớn trên đôi chân ngày càng rõ ràng. Bởi vì lúc trước đã bị thương, lúc nãy trong bữa ăn còn bị người phụ nữ này hung hăng đá hai cái, lại đá trúng chỗ đang bị thương!
Mặc kệ anh la hét như thế nào, dường như cô thật sự muốn trở thành người xa lạ với anh!
Trình Trình ngả vào lòng cô, hơi ngẩng đầu lên, nhìn ba mình ở phía sau, khẽ thì thầm bên tai Cố Tịch Dao: “Mẹ ơi, hình như ba bị đau chân…”
“….” Cố Tịch Dao lạnh mặt, không nói lời nào, ôm con trai tiếp tục đi về phía trước.
Bắc Minh Quân trơ mắt nhìn người phụ nữ đang đi rất nhanh kia, người phụ nữ này giống như đã ăn một quả cân sắt vậy, quyết tâm chiến tranh lạnh với anh đến cùng!
Điều khiến anh càng tức giận chính là cô đang ôm con trai của anh, mà con trai của anh không những không phản kháng mà còn không ngừng hưởng thụ!
Bắc Minh Quân thật sự rất tức giận!
Nghiến răng hét lên: “Bắc Minh Tư Trình! Con cứ như vậy mà đi theo người phụ nữ này? Con còn có tiết tháo không hả!”
Trình Trình chớp đôi mắt to tròn, ngây thơ nhìn Bắc Minh Quân, đôi mắt nhỏ ngây thơ kia giống như đang nói ‘có một người phụ nữ trong lòng, từ đó tiết tháo cũng chỉ là người qua đường’.
Bắc Minh Quân nhìn chằm chằm vào con trai, không kiềm chế được hết lên: “Mẹ nó, con cũng hèn hạ như chú hai của con vậy!”
Cô Tịch Dao vừa nghe thấy tên khốn kiếp kia lại bắt đầu mắng con trai, lập tức dừng lại!
Bắc Minh Quân lập tức ngậm miệng lại, trái tim của anh không hiểu tại sao lại căng thẳng theo!
Cánh tay của cô vô thức ôm chặt lấy Trình Trình, mắng cô thì được, nhưng mắng con trai cô bất cứ lúc nào cô cũng sẽ liều mạng với người đó! Nhưng, cô hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cơn tức giận trong lồng ngực, cố gằng nói với mình, không cần để ý đến tên cặn bã này!
Nhịn! nhịn! nhịn!
Vì vậy, cô ôm chặt Trình Trình tiếp tục đi về phía trước….
Bắc Minh Quân lại tức giận: “Người phụ nữ đáng chết kia, cô đứng lại cho tôi!”
Nghiến răng, anh khập khiễng lao nhanh đến trước mặt Cố Tịch Dao, chặn đường của cô, trán anh đã lấm tấm mồ hôi.
Khuôn mặt u ám trừng mắt với người phụ nữ không biết tốt xấu này!
Dưới màn đêm, mượn ánh sáng của chiếc xe ở đằng xa, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một khuôn mặt kiêu ngạo một cách rõ ràng như vậy.
Mái tóc ướt đẫm mồ hôi bay trong gió, những giọt nước mắt trên má loang lỗ không rõ, đôi mắt kia lại giống như một viên đá sáng màu đen, phát ra những ánh sáng rực rỡ dưới màn đêm.
Cậu bé nằm sấp trong lòng cô, ngước đôi mắt trong veo và dễ thương lên, chớp chớp mắt nhìn anh.
Trái tim anh không khỏi thắt lại!
Điên rồi!
Đôi mắt của con trai anh vậy mà lại rất giống với người phụ nữ này!
“Buông con trai tôi ra!” Anh nghiến răng, vẻ mặt khiến người khác sợ hãi.