CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 461

Anh cầm chiếc áo vest đắt tiền của mình lên vừa mặc vừa đi ra khỏi phòng làm việc…

“Ông chủ, không đến trại giam thăm cô Cố sao?” Hình Uy đi theo phía sau anh.

Bắc Minh Quân ngừng một lúc, giọng nói hùng hồn cất lên.

“Vẫn chưa phải lúc.”

Về chiều, hoàng hôn nặng nề buông xuống.

Trại giam số một thành phố A.

Cố Hạnh Ngân thu người ngồi trong góc của phòng giam, giống như một ngọn cây mềm yếu.

Bốn phía rất yên tĩnh, ngoại trừ thi thoảng lại nghe thấy vài tiếng kêu rên kì lạ từ trong những phòng giam khác phát ra, vô cùng đáng sợ.

Cô như mất hết hồn vía ngồi ở trong góc, bốn phía tường cao không nhìn thấy mặt trời, thậm chí cô còn không biết lúc này là mấy giờ mấy phút.

Dương Dương về nhà rồi chứ? Một mình có sợ hay không?

Đột nhiên, một giám thị trại giam đến, giọng nói nghiêm nghị: “Cố Hạnh Ngân, có người đến thăm cô!”

Két.

Tiếng cửa sắt phát ra âm thanh nặng nề, giám thị trại giam mở hé cửa, một người phụ nữ mặc một chiếc váy màu trắng ngà bước vào.

“Tịch Dao…”

Cơ thể Cố Hạnh Ngân run rẩy, giọng nói này dù hóa thành tro cô cũng có thể nhận ra.

Cô ngước đôi mắt đen nháy lên, đôi môi nhếch lên, khinh thường nói: “Đừng gọi tôi thân thiết như vậy, tôi và bà không có bất cứ dây mơ rễ má gì với nhau cả, bà Lưu. Không, bây giờ nên gọi bà Cố mới đúng!”

Ánh mắt Vũ Xuân hiện lên vẻ chột dạ, bà ta từ từ lại gần Cố Hạnh Ngân, cũng quỳ xuống với cô: “Vậy con… có khỏe không?”

“Ha…” Cố Hạnh Ngân cười khẩy: “Bà Cố đến đây để giả vờ mèo khóc chuột, ban phát từ bi sao? Thấy tôi nhận tội thay cho nhà họ Cố mấy người, thậm chí không bao lâu nữa đã phải tuyên án, bà Cố vẫn còn ý tốt hỏi tôi có ổn không à?”

Vũ Xuân nhíu mày, thở dài nhìn Cố Hạnh Ngân, ánh mắt hiện lên vẻ mâu thuẫn, bà ta không kìm được nói: “Xin lỗi… Mẹ thật sự không biết mọi chuyện sẽ tiến triển thành ra như ngày hôm nay…”

“Xin lỗi?” Cố Hạnh Ngân muốn cười lớn vài tiếng, nhưng cô nhận ra cổ họng mình đã thít chặt.

“Lúc bà dắt tay tôi vào nhà họ Cố, từ bé đến lớn chịu sự sỉ nhục của cô con gái Cố Anh Thư của bà, một câu xin lỗi là xong sao! Bao năm nay, tôi đã hi sinh cho bà nhiều như vậy, bà mù sao? Bà không nhìn thấy sao…”

“Mẹ biết! Mẹ đều nhìn thấy…” Vũ Xuân có chút nghẹn ngào.

“Ha… cho dù bà nhìn thấy thì sao chứ? Chẳng phải bà vẫn tống tôi vào đây hay sao?!” Lòng Cố Hạnh Ngân đã nguội lạnh, đến nước mắt của cô cũng đã khô cạn rồi.

“Tịch Dao, thật sự xin lỗi…” Vũ Xuân che miệng, thấp giọng nói: “Trước kia, mẹ quả thực xem con là công cụ để bước vào nhà họ Cố, nhưng bao nhiêu năm trôi qua như vậy, sự hiếu thuận của con mẹ đều nhìn thấy. Đặc biệt là năm đó khi mẹ bệnh nặng, con không hề rời bỏ mẹ, mẹ rất cảm động cũng rất cảm ơn con… thậm chí có những lúc mẹ nghĩ, nếu như Anh Thư tốt bằng được một nửa như con thì mẹ đã rất hài lòng rồi…”

Vũ Xuân nói đến đây, nước mắt chảy ròng ròng: “Mẹ cũng từng nghĩ cả đời này sẽ sống với con và Dương Dương, nhưng cuộc đời lúc nào cũng trêu đùa chúng ta… Nhà họ Cố sa sút nghiêm trọng, sau khi Kiệt Đại ra tù đã tới tìm ta nhiều lần, hi vọng ta có thể thông qua con để giúp đỡ được phần nào. Mẹ biết ban đầu mẹ giả vờ bị bắt cóc để lừa con, nhất định đã làm con tổn thương rất sâu sắc… Nhưng với tính cách mạnh mẽ của con, nếu không ép con như vậy, con chắc chắn sẽ không dốc hết sức để giúp đỡ nhà họ Cố… Sau này, mẹ cảm thấy có lỗi với con, vì vậy mới theo Kiệt Đại trở về nhà họ Cố… Ai ngờ, vừa về nhà họ Cố, Lý Lục Bình lại gây khó khăn cho mẹ nhiều lần… đến cả Anh Thư cũng châm chọc khiêu khích mẹ… Mẹ rất giận, mẹ không cam lòng… không cam lòng đứa con gái do chính mình sinh ra gọi người khác là mẹ, không cam lòng Anh Thư cả đời này không biết mẹ là mẹ ruột của nó…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi