CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 473

Trình Trình đột nhiên cảm thấy đạo cụ che tóc giả của mình hy sinh rất anh dũng, giống như lớp ngụy trang đang bị xé bỏ từng chút một.

Đã thế thằng nhóc này còn không biết xấu hổ kêu người làm: “Đến đây chụp một tấm hình kỷ niệm của tôi và em gái da đen trước tàu lượn nào!”

Bọn họ đã làm dáng xong.

Tách tách!

Trong bức ảnh đó đã lưu lại kỷ niệm mãi mãi của hai anh em: trên gương mặt trắng bệch vì nôn thốc nôn tháo của Dương Dương là nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời, lại còn tạo dáng ngón tay hình chữ V lỗi thời, còn Trình Trình lại mang khẩu trang, mặc váy dài, cứng ngắc đứng bên cạnh Dương Dương như con rối.

Chỉ là không ai nhìn thấy được dưới lớp khẩu trang kia là khóe miệng hơi cong cong của cậu mà thôi.

Sau khi hai đứa bé chơi thỏa thích một hồi, Dương Dương mới phát hiện, anh trai Trình Trình của cậu mặc kệ là chơi tàu lượn, tàu hải tặc, hay đu quay tóm lại là bất kỳ trò chơi trên không nào Trình Trình cũng chơi rất bình tĩnh.

Chỉ là chuyện đó cũng hoàn toàn không ảnh hưởng tới tâm trạng vui ngất ngây của Dương Dương, cậu bé còn vui vẻ kéo Trình Trình chụp hình ở mỗi chỗ mà bọn họ chơi qua.

Mà ngớ ngẩn nhất chính là trừ phông nền thay đổi ra, tư thế ngón tay hình chữ V của cậu em và gương mặt như con rối của cậu anh giống nhau như đúc, gần như là được copy từ một bức ảnh gốc mà ra.

Sau khi lăng lốc một hồi hai anh em lại không biết mệt đi đến trước ngôi nhà ma.

“Đi vào không?” Dương Dương nhe răng hỏi.

Trình Trình dừng bước chân lại, vẫn như trước đó lắc đầu: “Không đi.”

“Haiz, anh không biết đổi từ gì mới hơn sao” Dương Dương trừng mắt, kéo chặt Trình Trình đi về phía ngôi nhà ma: “Không phải lần nào anh cũng tỏ vẻ có chết cũng không chơi sao? Nhưng kết quả cuối cùng là lần nào anh cũng bình tĩnh hơn em, ngược lại người bị dọa run chân vẫn là em thôi.”

Rốt cuộc Dương Dương cũng kéo Trình Trình vào ngôi nhà ma.

Cuối cùng, Dương Dương tức giận đi ra: “Hừ, Đây là nhà ma gì chứ? Hoàn toàn chẳng đáng sợ một chút nào. Răng nanh của cương thi kia rất giả phải không? Lúc nữ quỷ kia bay tới, sợi dây thép trên lưng rất rõ ràng có đúng không? Diêm Vương trong điện Diêm Vương lúc lộ ra con ngươi màu xanh lá cây kia cực kỳ giả có thấy không? Này, em gái da đen anh nói có phải không?”

Dương Dương quay đầu lại liếc mắt nhìn, lúc này mới nhìn thấy Bắc Minh Trình Trình đang dựa bên cạnh thùng rác, gỡ khẩu trang xuống nôn thốc nôn tháo.

Cái ai ngờ Trình Trình không sợ bay lượn trên bầu trời mà chỉ sợ vào địa phủ.

Sau đó hình ảnh hai anh em chụp hình trước ngôi nhà ma đã trở thành thế này: Trình Trình khom người xuống thùng rác bên cạnh không ngừng nôn thốc nôn tháo, nhưng Dương Dương lại đứng bên cạnh, lần này nụ cười sáng lạng hơn cả tạo hình chữ V.

Đây đúng là những kỷ niệm đẹp đẽ nhất thời thơ ấu, đương nhiên chỉ đối với một mình Dương Dương mà thôi.

Trong ngày nắng đẹp này, hai đứa bé không hiểu thế giới người lớn Trình Trình và Dương Dương đang chơi đến quên trời quên đất ở khu vui chơi trẻ em, bọn họ cố gắng tạo ra những kỷ niệm tốt đẹp nhất trước khi ra nước ngoài.

Mà Bắc Minh Quân ba ruột của hai đứa bé cũng trong ngày hôm đó, mới sáng sớm đã lái xe rời khỏi nhà họ Bắc Minh.

Dọc đường đi Hình Uy đã báo cáo lại tất cả những tài liệu liên quan đến nhà họ Cố mà suốt đêm qua anh ta điều tra được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi