CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 476

“Vậy thì, Đội trưởng Lương phải nâng cao hiệu quả công việc của mình, và tìm ra sự thật càng sớm càng tốt, tránh hàm oan người vô tội lần nữa và để cho hung thủ thực sự nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật!” Câu nói lạnh lùng của Bắc Minh Quân chứa đựng một sự chế giễu sâu cay.

Nói xong anh lạnh lùng xoay người đi về phía cửa văn phòng.

Hình Uy nhìn Lương Hữu và vội vàng nói: “Đội trưởng Lương đã từng nghĩ về Lý Lục Bình, với tư cách là bà chủ nhà họ Cố, người sẽ hưởng lợi lớn nhất sau cái chết của cô ấy chưa? Hơn nữa, người nhà họ Cố cũng không biệu hiện sự đau đớn quá độ trước cái chết của cô ấy, đặc biệt là con gái của Lý Lục Bình, Cố Anh Thư, người gần đây thường xuyên chơi bời phóng đãng tại hộp đêm, hoàn toàn không có chút dấu vết nào của nỗi buồn.”

“Ý của anh là?” Lương Hữu nhướng mày.

Hình Uy mỉm cười: “Đội trưởng Lương, rất nhiều chuyện không thể nhìn mặt ngoài, tuy nói thế giới này có rất ít những án lệ về việc con gái giết chết mẹ nhưng nếu họ không phải mẹ con ruột thì sao? Những gì nên nói tôi đã nói hết rồi, đội trưởng Lương, xin hãy thả cô Cố ra càng sớm càng tốt, nếu không tôi thực sự sợ một khi chủ tôi nổi giận, muốn đánh sập cục công an thành Bắc cũng không phải là không thể.”

Sắc mặt Lương Hữu trắng nhợt.

Hình Uy lập tức xoay người, nhanh chóng đuổi theo bước chân của chủ mình

Trại tạm giam thứ nhất của thành phố A.

Cố Tịch Dao vẫn quấn mình trong chiếc khăn lông lớn, lặng lẽ nằm co ro trên giường trong trại giam.

Cô không biết mình đã nằm bao lâu, trong nhà tù có tường cao bao quanh, hoàn toàn không biết là ngày hay đêm.

Cơm mà giám thị trại giam đưa tới lúc nãy cô cũng chưa ăn miếng nào.

Trái tim bình lặng như nước, không chút tức giận.

Nhưng cô rất nhớ bọn trẻ, cô nhớ Trình Trình…

Đột nhiên, rắc một tiếng…

Tiếng cửa sắt vang lên.

“Cố Tịch Dao, cô có thể đi rồi!” Tiếng của giám thị trại giam vang vào tai cô.

Cô tưởng mình nằm mơ nên vẫn nằm im, không động đậy.

Giám thị trại giam mở cửa sắt, bước vào, dùng dùi cui đẩy vào người cô: “Đứng dậy, cô có thể đi rồi!”

Lần này, Cố Tịch Dao mới cảm nhận được sự đau đớn, toàn thân đau nhức, cố gắng đứng dậy, cô vẫn không dám tin, khàn giọng hỏi: “Tôi … tôi thật sự có thể rời khỏi đây sao? Rời khỏi đây?”

Giám thị trại giam sốt ruột gật đầu: “Đúng vậy! Cấp trên nói có một người rất lợi hại làm nhân chứng thời gian cho cô, nên cô có thể đi!”

“Nhân chứng thời gian?” Con tim của Cố Tịch Dao run lên.

Cô đi theo giám thị trại giam, lấy lại đồ bị tước mất lúc trước của mình, sau đó đi ra khỏi trại tạm giam.

Chỉ là khi bị bắt, vì quảng cáo kem chống nắng mà bộ bikini cô không kịp thay lúc này vẫn còn mặc trên người, chỉ có một chiếc khăn tắm lớn quanh người vì xấu hổ.

Khi cánh cổng sắt mở ra, cô bị chói mắt bởi một luồng sáng.

“Sau khi ra ngoài, hãy làm người đàng hoàng, đừng quay lại đây nữa!” Quản ngục nói xong, cửa sắt bị đóng lại lần nữa.

Bầu trời trong xanh, có vài cơn gió nhẹ thổi qua, ấm áp.

Cô nhắm mắt hít thở không khí trong lành, hóa ra cảm giác lần đầu tiên sau khi ra tù lại đẹp như vậy.

Nhưng khi mở mắt ra, cô thấy một chiếc Hummer bọc thép dũng mãnh tiến tới, xịch một tiếng, nó dừng lại trên con phố đối diện với trại giam!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi