CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 488

Trên thế giới này không phải đứa trẻ nào cũng đáng yêu, cũng khiến người lớn muốn tới bẹo má. Cũng y vậy, không phải đứa bé nào cũng khiến người lớn muốn tranh giành được bế…

Không ngờ vào đúng lúc đám người giúp việc còn đang do dự thì bỗng có một bóng dáng cao ráo bước đến, không nói một lời bế Trình Trình vốn đang định tránh né tránh lên.

“Sao vậy? Không ai muốn bế là vì con bé bị bệnh gì sao?” Giọng nói dịu dàng của Khởi Hiên vang lên.

Trình Trình ngoái đầu nhìn lại, cả người cậu kẽ run lên. Đôi mắt tong trẻo bên dưới chiếc mắt kính to đùng đối diện đôi mắt của Khởi Hiên.

Khởi Hiên cũng hơi sững sốt.

Da cô bé này thật là đen, hơn nữa còn là kiểu đen bóng loáng đến mức giả trân! Mặt đeo một cái khẩu trang rất to, che đi hơn nửa khuôn mặt khiến người khác không thể nhìn rõ mặt mình.

Thế nhưng khi Khởi Hiên trông thấy đôi mắt trong trẻo kia, anh lại cảm thấy quen thuộc như đã từng nhín thấy ở đâu rồi vậy…

Dương Dương có hơi bất ngờ nhìn người đàn ông đang bế Trình Trình kia, cậu bất giác nhíu mày, miệng méo xệch, tỏ vẻ khinh thường nói: “Ui cha, ông là ai vậy, mau thả bé gái của tôi xuống mau.”

Câu nói của Dương Dương sốc đến mức khiến khóe miệng Trình Trình giật giật, cậu liếc mắt nhìn Dương Dương, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, ai là bé gái của cậu chứ hả!

Nhưng cậu lại không dám lên tiếng bật lại Dương Dương, sợ mở miệng một phát là sẽ lộ hết.

“Em Trình Trình, em không biết anh sao?” Khởi Hiên nghi hoặc mở to mắt, có hơi khó hiểu, cậu con trai này của chú hai không biết anh sao? Nhưng anh nhớ rất rõ, lần gặp mặt ở nhà họ Bắc Minh đó Trình Trình đã thấy anh rồi mà.

Dương Dương bĩu môi, vừa tính nói quen quen cái đầu chú song lại bị Cố Tịch Dao vội vã chạy tới cắt ngang…

“Khởi Hiên, cũng muộn rồi, tới lúc ăn cơm rồi…”

Cố Tịch Dao hơi gượng gạo nói, lòng thầm nhủ thôi tiêu rồi, Dương Dương vẫn chưa gặp Khởi Hiên bao giờ. Chỉ có Trình Trình từng thấy anh mà thôi!

Thực ra ngay lúc cô thấy cảnh Khởi Hiên bế Trình Trình thì cô đã sợ tới mức tim muốn rớt ra ngoài!

Câu “Chú là ai?” của Dương Dương thật sự khiến cô sợ muốn nổ tim. Cô biết ngay là thằng bé này sẽ làm hư bột hư đường mà…

Trình Trình sửng sốt, cậu bất giác quay lại nhìn…

Vào giây phút thấy mẹ, trong lòng Trình Trình như đang nổi sóng.

Dương Dương thì lại vô cũng ngạc nhiên mừng rỡ khi thấy mẹ xuất hiện trước mắt mình, cậu nở nụ cười tươi ngoác tới tận mang tai, song khi nhận thấy ánh mắt sắc lẹm của Cố Tịch Dao thì lại sợ hết hồn.

“Ưm…” Đôi môi nhỏ nhắn của Dương Dương mím lại, hóa ra tên đó chính là anh Phong mà Trình Trình đã nói, cái anh Phong mà sẽ làm mẹ biến thành chị dâu đó!

Dương Dương bất giác thấy ghét anh vô cùng, cậu phồng má nói tiếp câu nói lúc nãy:

“Anh nghĩ anh là ai hả? Gọi tôi là em trai, gọi ba là chú hai là có thể tùy ý ôm bé đen à? Đồ cầm thú kia mau buông cô gái ra!”

Câu thoại ‘cầm thú mau buông cô gái ra’ này không biết Dương Dương học lỏm từ chỗ nào, thật sự đã làm Trình Trình sốc đến mức khét lẹt rồi.

Khóe môi Cố Tịch Dao cứng đờ, nhóc Dương Dương này đúng là dùng hết mọi cách để phô diễn tài năng tiếng Việt của mình mà…

Khởi Hiên giờ nói hiểu ra, hóa ra là cậu đang bực bội. Anh nhún vai thả cô bé còn chưa ôm được bao lâu xuống, mỉm cươi nói: “Ha ha, Trình Trình đừng hiểu lầm nha, anh không ngờ em hóa ra còn có bạn gái nữa…”

“Sao nào, sao nào? Chuyện này thì có gì buồn cười vậy sao?”

Dương Dương được đà lấn tới, phấn khởi vô cùng, cậu bé ba lần bảy lượt vung kiếm vào người của cô giúp việc, còn kéo Trình Trình ra phía sau bảo vệ, cậu bé uy phong đứng trước mặt Khởi Hiên, hai tay chống nạnh, cơ thể thấp bé trước mặt anh ta lại càng thêm buồn cười.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi