CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 504

Như vậy, Cố Tịch Dao nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Dương Dương, thoải mái đi qua những ánh mắt của người làm trong nhà họ Bắc Minh.

Dương Dương đeo cặp sách, đeo cả khẩu trang, dưới sự sắp xếp của Trình Trình, ngồi lên một chiếc xe của nhà họ Bắc Minh. Nhân cơ hội trời vừa sáng, mẹ con Dương Dương thần không biết quỷ không hay âm thầm rời khỏi nhà họ Bắc Minh…

Cố Tịch Dao ôm lấy Dương Dương, trở về căn phòng mà mình thuê.

Cô tắm xong và đang thu dọn hành lý dở dang thì đột nhiên…

Cốc cốc cốc.

Có người gõ cửa.

Lúc Cố Tịch Dao ra mở cửa, nhìn thấy người đứng ở bên ngoài, c liền muốn đóng cửa lại theo phản xạ tự nhiên.

“Ôi! Đừng tuyệt tình như vậy, Tịch Dao…” Vân Chi Lâm nhanh vội chen chân vào, tươi cười hớn hở.

“Anh lại muốn làm gì?” Cố Tịch Dao không vui trừng mắt nhìn Vân Chi Lâm, tên này đúng là âm hồn bất tán mà.

Vân Chi Lâm vừa bước vào cửa, ánh mắt radar rà soát tất cả động tĩnh trong phòng, lúc anh ta nhìn thấy vali hành lý ở phòng khách: “Woa, đây là muốn đem con bỏ trốn sao?”

Sắc mặt Cố Tịch Dao cứng lại, liếc mắt nhìn Vân Chi Lâm: “Tôi không hiểu anh đang nói gì nữa!”

“Aiyo, chúng ta thân nhau như vậy, đừng có giả ngốc với tôi nữa mà.” Vân Chi Lâm cười xảo trá: “Dao Dao à, nghe nói hai đứa sinh đôi nhà cô khiến ai gặp cũng mến…”

Đồng tử của Cố Tịch Dao chấn động.

“Đừng căng thẳng đừng căng thẳng! Hôm đó tôi không ở đây, tôi chỉ là vô tình đồng thời gặp hai đứa con của cô cùng lúc…” Vân Chi Lâm nhe răng cười: “Hóa ra hai đứa con nhà cô, một đứa họ Bắc Minh, một đứa họ Cố, ừ, không phải cô nói Bắc Minh Quân ép cô phá thai sao? Sao anh ta lại giữ một đứa…”

Vân Chi Lâm nhướng mày, quan sát Cố Tịch Dao với sắc mặt như ta đây là thám tử lừng danh Conan

Dương Dương chạy ào từ trong phòng ra, cười hì hì: “Chú Chi Lâm, cháu và mẹ cháu sắp ra nước ngoài rồi…”

Cố Tịch Dao nhăn mặt, trừng mắt nhìn con trai, đứa trẻ này thật không biết giấu giếm chuyện gì.

Vân Chi Lâm tuy rằng đã dự đoán được, nhưng vẫn có chút ngạc nhiên: “Hóa ra thật sự là muốn chạy trốn nhỉ…”

Cố Tịch Dao nhìn Vân Chi Lâm, nhún vai, coi như không đếm xỉa gì hỏi: “Nói đi, muốn thế nào anh mới giữ mồm giữ miệng chuyện này?”

Vân Chi Lâm cười xảo trá: “Thẳng thắn nhé! Đi ra nước ngoài bất cứ lúc nào cũng phải duy trì liên lạc với tôi, tôi nhớ mấy đứa trẻ con nhà cô, nhất định phải chụp ảnh gửi tôi. Ngoài ra, căn nhà này tôi thay cô giữ, nếu như cô bị người ta đuổi về, tôi còn có thể cho cô một chỗ nương thân…”

Cố Tịch Dao trừng mắt nhìn Vân Chi Lâm: “Đồ xúi quẩy!”

“Còn nữa…”

“Vẫn còn nữa?”

“Ừ, tôi muốn làm cha trên danh nghĩa của con cô!”

“Vân Chi Lâm! Anh muốn có con thì tự tìm phụ nữ đi?”

“Aiyo, để con trai của Bắc Minh Quân gọi tôi là cha, nghe vô cùng sảng khoái! Haha!”

“Đồ điên!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi