CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 522

“A~ làm gì đó!” Lạc Kiều phồng má xoa trán: “Nếu mà gả cho Trình Trình thì tớ còn phải kêu cái tên lòng lang dạ sói Bắc Minh Quân kia là ba chồng nữa! Tớ không thèm đâu!”

Vừa nhắc đến Bắc Minh Quân, mắt Cố Tịch Dao cũng tối xuống.

Một lúc lâu sau vẫn chưa nói tiếng nào.

Lúc này Lạc Kiều mới nhận ra bản thân không nói cái hay lại đi nói cái dở, u oán nhìn Cố Tịch Dao, quyết định lỡ rồi thì nói cho đã luôn: “Thật không biết cậu nghĩ như thế nào. Cậu vừa đến Úc được mấy ngày, cái tên Bắc Minh Quân kia đã chụp hình cùng con hồ ly tinh Tô Ánh Uyển kia rồi đăng lên báo của Úc luôn rồi kìa! Suốt một tháng này, lâu lâu lại nhìn thấy anh ta ôm mấy cô gái khác nhau phong tao bước lên hot search… Lần này thì hay rồi, bây giờ không hiểu sao anh ta đã trở thành người nổi tiếng ở Úc luôn!… Haizzz, tôi thật sự rất tò mò, không lẽ báo chí nước Úc bị anh ta thu mua sạch rồi hay sao? Nếu không vì sao mà anh ta cứ chạy lên chạy xuống trong giới giải trí của nước Úc mãi thế? Khoe khoang quyến rũ cũng không phải khoe khoang theo kiểu của anh ta đâu!”

Sắc mặt Cố Tịch Dao hơi tái nhợt.

Thật ra, lúc vừa mới đến Úc, cô đã nhìn thấy báo đăng tin anh và Tô Ánh Uyển yêu nhau trở lại, công trình Ánh cũng đã trở thành cách để anh bày tỏ tình cảm với Tô Ánh Uyển. Hành động này của Bắc Minh Quân, chắc chắn đã làm chấn động giới kiến trúc trên toàn thế giới.

“Anh ta muốn làm gì là chuyện của anh ta, tớ không quản được…” Cố Tịch Dao lạnh nhạt nói, trong lòng cũng vô cùng khổ sở.

“Cậu quản không được, nhưng mà anh ta thích đó! Tớ thất anh ta cố ý làm vậy!” Lạc Kiều tức giận nói: “Chính là muốn cậu nhìn thấy khó chịu! Muốn cậu khó chịu đến chết!”

Vừa nghe đến chữ khó chịu, cảm giác buồn nôn lập tức dâng lên…

“Ọe…”

Cô theo bản năng ôm ngực, cau mày, nôn khan, nhưng không nôn được thứ gì cả.

Lạc Kiều hoảng sợ, đột nhiên khẩn trương hỏi: “Cậu không sao chứ? Có phải tớ nói gì sai kích thích cậu rồi không? Đều tại cái miệng hư này! Tớ sai rồi! Cậu nhất định phải ta thứ cho tớ đó! Cái thai này của cậu bác sĩ đã nói là không quá ổn định, cậu đừng động thai khó nó, nếu không tôi sẽ bị anh Chi Lâm mắng chết luôn…”

Cố Tịch Dao nhìn dáng vẻ bị dọa sợ của Lạc Kiều, nhịn không được bật cười, lắc đầu: “Tớ không có việc gì, Kiều Kiều cậu đừng có lo.”

Nói xong, cô nhịn không được mà đưa tay phủ lên phần bụng còn đang bằng phẳng của mình…

Đúng vậy.

Đúng như những gì Lạc Kiều nói, trong bụng cô lại có em bé.

Cô…

Lại mang thai con của Bắc Minh Quân lần nữa.

Đây là chuyện hoàn toàn ngoài ý muốn.

Tính lại ngày tháng, chắc là đêm sinh nhật của Bắc Minh Quân.

Cô còn nhớ rõ hôm đó trước khi đi, Bắc Minh Quân còn cảm ơn món quà sinh nhật của cô.

Mà bây giờ, sao cô không giống anh chứ? Cô cũng rất cảm ơn món quà của anh.

Cảm ơn anh lại cho cô một đứa bé đang yêu giống hệt như Trình Trình và Dương Dương…

Nếu nói lần mang thai vào năm năm trước đối với Cố Tịch Dao là bất đắc dĩ, thì vào lúc này, cô có thể chắc chắn rằng, cô vui với điều đó.

Cho dù Bắc Minh Quân không phải thật sự yêu cô, cô cũng rất vui lòng sinh ra đứa con của anh…

Chỉ vì, cô biết rất rõ, cô yêu anh.

Yêu người đàn ông lạnh lùng, yêu người đàn ông có thói ở sạch, yêu người đàn ông hay xoi mói đủ thứ, yêu người đàn ông tuy chẳng yêu cô, nhưng lại sẵn lòng cưng chìu cô…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi