CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 540

Trong hai tháng nhớ nhung này, Trình Trình chưa từng cảm thấy cuộc sống khó khăn đến thế, nên cậu bé mếu miệng, không nhịn được khóc lóc: “Hu hu… mẹ ơi…”

“Con trai ngoan, mẹ đã để con tủi thân rồi…”

Trình Trình còn nhỏ như vậy đã phải chịu đựng gánh nặng và sự phức tạp hơn Dương Dương rất nhiều.

Người khác có thể không hiểu, nhưng cô thì khác, chỉ là cô không thể làm gì được…

“À, ba Chi Lâm mau đưa máy ảnh cho con đi!” Dương Dương cười híp mắt giục.

“Con muốn làm gì?” Vân Chi Lâm vừa lẩm bẩm vừa đưa máy ảnh cho Dương Dương.

Dương Dương nhận lấy rồi nhanh chóng lùi về sau mấy bước, sau đó vừa giơ máy ảnh lên chụp vừa cười nói: “Bắc Minh Tư Trình khóc nhè rồi! Cảnh tượng hiếm thấy thế này, tất nhiên phải chụp lại rồi đăng lên facebook rồi.”

Trình Trình nghe vậy thì nhíu mày không vui ngay, khuôn mặt trắng nõn vẫn chảy hai hàng nước mắt, cậu bé gào lên: “Cố Dương Dương! Em dừng tay lại ngay! Không được chụp anh!”

Vân Chi Lâm lườm Dương Dương, khinh thường hành động này của cậu bé, rồi quan tam bế Trình Trình ra khỏi lòng Cố Tịch Dao: “Dao Dao, để anh bế thằng bé cho.”

Mặc dù Cố Tịch Dao không nỡ, nhưng cô cũng biết rõ giờ mình đang mang thai dễ bị mệt, nên gật đầu, nhưng tay vẫn luyến tiếc xoa đầu cậu bé, rồi dịu dàng nói: “Trình Trình và Dương Dương thật giống nhau, hai con đều cao lên rồi… Mẹ thật sự không ngờ có thể gặp lại con sớm như vậy, biết con giành được giải thưởng lớn, mẹ thật sự rất vui vì con… Cục cưng à, cảm ơn con đã đồng ý chia sẻ với mẹ buổi lễ quan trọng thế này trong cuộc đời, con là niềm tự hào của mẹ…”

“Mẹ ơi…”

Hai mẹ con đã xa nhau hai tháng, tất nhiên sẽ có rất nhiều lời muốn nói với nhau, mẹ thì quan tâm con có ăn no, ngủ đủ không? Con thì quan tâm em bé trong bụng mẹ có khỏe không, có quấy mẹ không?

Dương Dương cầm máy ảnh đứng bên cạnh, vui vẻ chụp loạn.

Quảng trường có nhiều người đi ra đi vào, đột nhiên một gò má xinh đẹp của bé gái xuất hiện trong ống kính của cậu bé, Dương Dương cứ cầm máy ảnh đi theo cô bé đó, rồi tiến vào nhà hát.

Trên quảng trường, Vân Chi Lâm bế Trình Trình, còn Cố Tịch Dao thì dịu dàng vuốt ve mặt cậu bé, giờ hai mẹ con vẫn đang thổ lộ tâm tình với nhau, nên không ai để ý tới hành động nghịch ngợm của cậu nhóc Dương Dương.

Một tay Dương Dương cầm máy ảnh, vô thức đi theo dòng người tiến vào trong nhà hát lớn.

Lúc cậu bé định mở miệng nói một câu tiếng Anh trôi chảy, để gọi bé gái xinh đẹp trong ống kính quay đầu lại, thì phía sau bỗng vang lên giọng nói một người đàn ông trung niên, còn gọi bằng tiếng Anh: “Hi, Stern? Stern?”

Dương Dương không để ý lắm, chụp rắc một tiếng, rồi cười híp mắt khen: “Chuẩn xác.”

Ai ngờ, cánh tay bỗng bị người phía sau lôi kéo, một khuôn mặt người nước ngoài đập vào mắt Dương Dương: “Stern! So you are here, the ceremony will soon begin, come with me…” (Tư Trình, hóa ra cậu đang ở đây, buổi lễ sắp bắt đầu rồi, mau đi theo tôi…)

Đầu óc Dương Dương mơ màng, giờ mới phản ứng lại, Stern là tên tiếng anh của Bắc Minh Tư Trình.

“Hey man, I’m not Stern, I am Sunny, Sunny! You know? Sunny… (Này người anh em, tôi không phải Stern, tôi là Sunny, Sunny…)

Sunny là tên tiếng anh của Dương Dương.

Nhưng mặc kệ Dương Dương phủ nhận, giãy giụa thế nào, người nước ngoài cao lớn kia vẫn mỉm cười nhún vai, xem cậu bé đang trẻ con đang ầm ĩ đòi đi chơi, thế là Dương Dương đáng thương bị bế lên như một chiếc túi vải, được người nước ngoài này bế thẳng vào phòng chờ VIP trong nhà hát.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi