CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 557

Rầm!

Nghe Giang Tuệ Tâm nói như vậy, Bắc Minh Quân đột nhiên hung hăng ném điện thoại đi!

“Quân, alo? Alo…” Tút tút tút tút.

Điện thoại của anh rơi trong xe, bị quẳng vỡ nát.

Trên gương mặt anh tuấn nổi đầy gân xanh!

Vậy mà Giang Tuệ Tâm lại nói, cô quay về Sydney!

Hiển nhiên, hai người này giấu anh làm rất nhiều việc!

Đáng hận hơn là, cô luôn luôn giữ hình tượng là một người phụ nữ ngây thơ, tốt bụng, sạch sẽ!

Thì ra lại một người đầu đầy âm mưu, một bụng ý xấu!

Rốt cuộc Bắc Minh Quân anh tính là gì?

Năm năm trước, cô còn sẵn sàng nằm dưới thân một người đàn ông xa lạ chỉ để lấy mười lăm tỷ mà sinh con cho anh!

Trong lòng cô luôn có hình bóng của Bắc Minh Khởi Hiên nhưng lại chẳng thể nào ở cạnh anh, thậm chí cô còn đang mang thai con của Vân Chi Lâm! Nhưng hiển nhiên là Vân Chi Lâm biết hết thảy những âm mưu của cô!

Vô liêm sỉ! Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Anh ta tự cho mình quan trọng thế nào trong trái tim cô?!

Đột nhiên một chiếc xe đỗ xịch lại, cửa xe bật mở mạnh và anh lạnh lùng tiến vào…

Trong phòng, toàn bộ sàn nhà đề phô bày ra chất liệu gỗ không hề trải thảm.

Trình Trình đang quỳ trên sàn gỗ ngay cửa ra vào, không biết cậu bé đã quỳ được bao lâu nhưng hai đầu gối cậu thì đã tê dại từ lâu rồi.

Đôi mắt sáng trong vẫn luôn ngóng nhìn ra ngoài cửa, chờ mong bóng dáng ấy xuất hiện…

Hoặc cũng có lẽ là chợ đợi bóng dáng của cả hai người nào đó.

Còn bên cạnh Trình Trình là Dương Dương đang nằm giang tay giang chân ngủ say túy lúy trên sàn nhà. Như thể tất cả những chuyện xảy ra đêm nay đối với Dương Dương mà nói, chẳng có gì to tát cả, cho dù ông trời có sập thì cậu vẫn bình thản như thường.

Hình Uy cũng đang quỳ bên cạnh Trình Trình. Hết cách rồi, anh ta đã nhiều lần khuyên bảo, nhưng cậu chủ nhỏ lại mắt điếc tai ngơ nên cậu đành phải quỳ cùng cậu chủ nhỏ.

Đột nhiên, từ ngoài cửa có tiếng bước chân nặng nề vang lên…

Trình Trình giật mình, vội vàng nhướn mi mắt đã trĩu nặng vì buồn ngủ, trông thấy bóng dáng cao lớn của cha mình, ánh mắt của cậu lóe lên niềm vui nhưng ngay lập tức ánh mắt đang háo hức chờ đợi ấy liền ảm đạm đi khi không thấy bóng dáng của mẹ đâu hết.

“Ông chủ!” Hình Uy cung kính gọi.

Bắc Minh Quân mới vừa bước vào nhà thì đã nhìn thấy cảnh tượng này.

Anh liếc nhìn Trình Trình đang quỳ trên sàn nhà, khẽ nhướn mày, chất vấn: “Con làm gì vậy? Nhận lỗi sao?”

Thân hình nhỏ bé của Trình Trình run lên, cậu ngước mắt nhìn người ba lạnh lùng, cao ngạo của mình rồi ngoan ngoãn bình tĩnh gật đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi