CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

CHƯƠNG 56

Oh yeah!

Cố Tịch Dao muốn nhảy lên ăn mừng khoảnh khắc chiến thắng này nhưng đột nhiên thấy bả vai như sụp xuống, tự nhiên được thả lỏng ra, căng thẳng cả một ngày, lúc này giống như bị ai đó đánh một trận vậy, mệt rã rời.

Ài da, những ngày sau sẽ sống như thế nào đây…

***

Hai giờ sáng.

Lão hồ ly gọi đến, lão hồ ly gọi đến…

Tiếng chuông điện thoại di động đánh thức Cố Tịch Dao đang ngủ ngon lành.

Cô mơ mơ màng màng nhấc điện thoại lên, yếu ớt trả lời: “Alo?”

“Cố Tịch Dao, cô có nhớ giao hẹn của chúng ta không, sao giờ này còn ngủ?” Bắc Minh Chính gần như hét thủng màng nhĩ của cô!

Bừng tỉnh giấc! Cô nắm chặt điện thoại: “Ông Bắc Minh, có chuyện gì thế?”

“Thằng hai chưa về nhà, sao cô không báo cáo với tôi? Bây giờ điện thoại không gọi được cho nó, người cũng không thấy đâu mà cô vẫn còn ngủ được sao?”

Bắc Minh Chính mắng như tát nước vào mặt.

Cố Tịch Dao hồ đồ luôn rồi.

“Ông Bắc Minh, đừng tức giận, già rồi dễ nổ các mạch máu…”

“Cô đang rủa tôi đấy à!” Bắc Minh Chính giận dữ cắt ngang lời cô.

“Không có đâu, tôi không có ý đó.” Haizz, cô cảm thấy mình oan qua oan: “Vậy xin hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Làm cho ông bực dọc như vậy?”

“Huyền Kim đang ở trong bệnh viện!” Bắc Minh Chính đột nhiên nói giọng trầm trọng: “Tôi không cần biết cô dùng cách nào, phải lập tức lôi thằng trời đánh đấy về ngay! Nghe rõ chưa?”

Tút…tút, đầu dây bên kia đã ngắt.

Huyền Kim? Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cố Tịch Dao đột nhiên nhớ tới cuộc gọi của Bắc Minh Chính lần trước, hình như có nhắc đến Huyền Kim gì đó.

Cô trừng mắt nhìn điện thoại bị ngắt ngang, rồi lại liếc nhìn đồng hồ.

Đang ngủ ngon, cô không nhịn được mà lầm bầm vài câu.

“Bắc Minh Quân, tên khốn nạn nhà anh, để cho bà đây ngủ ngon một giấc cũng không được!”

Bất đắc dĩ, cô bò dậy, mặc quần áo, sau đó đi vào phòng tắm.

“Mẹ…”

Một giọng nói nhẹ nhàng phát ra từ sau cánh cửa.

Cố Tịch Dao đang đánh răng, lầm bầm: tỉnh rồi sao, Dương Dương?”

Trình Trình dựa vào cửa, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Cố Tịch Dao.

Cậu đã nghe hết cuộc điện thoại lúc nãy rồi.

Đặc biệt khi nghe mẹ nó đến ba chữ Bắc Minh Quân, cậu không thể không rời giường.

“Mẹ chuẩn bị ra ngoài sao? Hình như con nghe thấy mẹ nói cái gì mà tên khốn nạn Bắc Minh Quân…” Trình Trình thận trọng hỏi.

“Hả?” Cố Tịch Dao vừa đánh răng vừa lầm bầm: “Con nghe thấy rồi sao? Ừ… đó là ông chủ của mẹ… ừ…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi