CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 575

Dương Dương tức giận, hét lớn: “Con nói là con muốn đi ỉa. Đi ỉa đó ba hiểu không? Là ba không muốn con nói những từ ngữ như vậy, con sắp không chịu nổi nữa rồi…”

Trán Bắc Minh Quân lập tức nổi gân xanh, Dương Dương đã thành công đánh bại tuyến phòng ngự sạch sẽ của anh, anh nhanh chóng ném con trai trong tay mình sang cho Hình Uy: “Đưa nó đi giải quyết! Lập tức! Rửa sạch sẽ rồi hãy về đây!”

Hình Uy nhận lấy Dương Dương, chân tay run rẩy bế Dương Dương đến một cái gốc gây sau nói, còn không quên mang theo một thùng nước suối qua đó…

Vậy là, lần thứ ba chụp ảnh ba con, vẫn thất bại.

Vào lúc Bắc Minh Quân sắp bỏ cuộc việc chụp ảnh ba con để giành lấy Quân cảm từ bồi thẩm đoàn, một chiếc xe Jeep lái đến.

Sau khi chiếc xe dừng lại, một nam một nữ mặc đồ dã ngoại đôi từ xe bước xuống.

Trình Trình lớn tiếng gọi: “Mẹ.”

Sau đó, cậu nhóc lập tức ném khung vẽ trong tay mình xuống, đứng dậy nhanh chóng chạy về phía mẹ mình…

Ánh mắt Bắc Minh Quân lập tức trở nên rét lạnh.

Giây phút nhìn thấy Trình Trình, Cố Tịch Dao bật khóc.

Cô kích động muốn bế con trai mình lên, nhưng Vân Chi Lâm đứng bên cạnh đã nhanh tay hơn một bước bế cậu lên.

“Trình Trình ngoan, bây giờ mẹ con không tiện ôm con, để ba Chi Lâm ôm con là được rồi.”

Sự tinh tế của Vân Chi Lâm vẫn luôn khiến Cố Tịch Dao cảm thấy được an ủi.

“Vâng! Sao mẹ và ba Chi Lâm lại biết bọn con đang ở đây vậy? Là Dương Dương lén nói cho hai người sao?” Tuy Trình Trình vẫn rất muốn được mẹ ôm vào trong lòng, nhưng cậu cũng biết mẹ đang mang thai, không tiện để bế cậu.

Cố Tịch Dao khẽ vuốt ve mái tóc của Trình Trình: “Con hiểu nó nhất rồi đó, không phải sao?”

“Mẹ, mẹ không biết Dương Dương nực cười như nào đâu, ban nãy suýt chút nữa còn ị đùn đó…”

Trình Trình bắt đầu kể hết mọi chuyện đã xảy ra khi bọn họ đến đây.

Bắc Minh Quân nhìn Vân Chi Lâm ôm con trai của anh, còn mặc đồ đôi với cả mẹ của con trai anh, anh lập tức trở nên tức giận!

“Bắc Minh Tư Trình, con quên con là con trai của ai rồi sao?” Giọng nói lạnh lùng, trầm thấp khác lạ của anh vang lên phía sau Trình Trình.

Trình Trình khẽ run rẩy.

Vân Chi Lâm nhướng mày, đặt Trình Trình xuống.

Sau khi nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Bắc Minh Quân, ngón tay của Cố Tịch Dao cũng khẽ run rẩy.

Cô nhìn đoàn chụp ảnh đang đứng ngơ ngác một bên và cả chiếc máy ảnh màu đen kia.

Cô mím môi, hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông lạnh lùng kia: “Bắc Minh Quân, anh đưa theo một đám người đến chụp cảnh tượng thân mật của anh và con trai, không cảm thấy nó rất giả tạo, nực cười sao?”

Trong đôi mắt u tối của Bắc Minh Quân hiện lên một tia sáng: “Chỉ cần có thể thắng lần kiện cáo này, dù có là chuyện giả tạo, nực cười hơn đi chăng nữa tôi cũng có thể làm ra được!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi