CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 614

Mỗi lần nhìn thấy những vết sẹo trên mặt Phỉ Nhi, Bắc Minh Quân đều thở dài trong lòng, ngồi xổm xuống, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay của Phỉ Nhi, cả hai bàn tay nhỏ nhắn đều đấy những vết sẹo.

“Phỉ Nhi luôn luôn xinh đẹp. Nhưng bây giờ trời quá lạnh, cơ thể của em yếu, rất dễ bị cảm lạnh. Anh đẩy em đi vào nhé?”

Giọng nói của anh giống như đàn Cello, dịu đang như đang diễn tấu một bài hát ru.

Ánh mắt Tô Ánh Uyển lóe lên, cho dù hai năm nay, cô ta không chỉ một lần nhìn thấy Bắc Minh Quân đối xử với Phỉ Nhi dịu dàng như vậy, nhưng mỗi lần nhìn thấy cô ta cấn cảm thấy trái tim mình giống như bị dao đâm.

Phỉ Nhi ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ, vậy chúng ta vào đi! Thực ra y tá nói, em có thể ra ngoài hoạt động nhiều hơn, sẽ tốt cho việc phục hồi sức khỏe.”

Bắc Minh Quân xoay người, đẩy xe lăn cô ta vào phòng, vừa đi vừa nói: “Đều trách hai năm trước anh quá bất cẩn lơ là, nếu không phải xe của anh tông vào em…”

“Quân!” Phỉ Nhi vội cắt ngang lời anh: “Đã nói không liên quan tới anh rồi mà! Lần đó em chỉ là trầy xát một chút, không có gì đáng ngại, những chuyện này đều là bệnh cũ mười mấy năm trước rồi, có thể khôi phục như bây giờ, em đã hài lòng lắm rồi…”

Mặc dù lời Phỉ Nhi nghe thoải mái, nhưng đối với một cô gái toàn thân bị bỏng tới 90% mà nói, đó là đau đớn thế nào?

Bắc Minh Quân nghĩ lại hai năm trước, đêm Cố Tịch Dao rời đi thành phố A.

Hình Uy kéo anh lên xe, định đi bắt người phụ nữ không tim không phổi đó về.

Lại không nghĩ tới, xe ngoài ý muốn tông trúng Phỉ Nhi.

Mặc dù chỉ là vết xước nhẹ.

Nhưng mà, chính vào đêm đó, anh cuối cùng mới biết, đêm anh và Bạch Điệp Quý cãi nhau, người phụ nữ đeo khẩu trang gặp phải, chính là Phỉ Nhi.

Thì ra, tất cả những chuyện này đều không phải ảo giác, thì ra Phỉ Nhi thật sự vẫn ở trên thế giới này…

Lúc nhìn thấy những vết sẹo để lại trên cơ thể Phỉ Nhi, anh bèn nói với chính mình, đời này không thể lại không có lý do phụ bạc Phỉ Nhi nữa…

Chỉ là, trong đầu thường không ngừng hiện lên khuôn mặt động lòng người đó.

Lòng anh bất giác đau đớn.

Nhớ tới tối qua dễ dàng mất khống chế trong k1ch tình của cô, phẫn nộ, tức giận, không cam lòng…đủ loại cảm xúc đan xen, cuối cùng, chỉ có thể thầm thở dài.

Cố Tịch Dao, tiểu yêu tinh tra tấn người đó.

Lần này cô quay về, rất rõ ràng là đang tuyên chiến với anh.

Anh biết, cô sẽ không dễ dàng từ bỏ đứa bé như vậy.

Mà anh, lại nên làm gì với cô?

“Quân, em nói với anh, hôm nay trong viện nghỉ dưỡng thu được rất nhiều quà giáng sinh tình nguyện viên gửi tới, lát nữa em chọn vài món, anh giúp em mang về tặng cho Trình Trình và Dương Dương…” Giọng nói vui vẻ của Phỉ Nhi ngày càng xa, ngày càng nhỏ…

Tô Ánh Uyển đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng họ đi vào, nắm tay nắm chặt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi