CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 631

Dường như tiếng cảm ơn của con trai đã gảy lên sợi dây tình cảm đã phủ bụi từ lâu của Bắc Minh Quân, anh lúng túng gật đầu.

Dương Dương nhìn bóng người nào đó đang đứng bên ngoài xe, cậu bé vội vàng đẩy cửa xe ra, vội vàng nói một tiếng: “Bye bye ba chết bằm!” Rồi sau đó, cơ thể nhỏ nhắn của cậu bé lao đầu xuống xe…

Bắc Minh Quân nhìn đôi trẻ song sinh của mình đi vào trong trường, đột nhiện nhớ lại tuổi ấu thơ xa xăm…

Vào lúc này….

Dương Dương chạy vèo đến bên một cô bé bảy tuổi, cậu nhiệt thình ôm cô ấy lại: “Bạn ơi, bạn tên gì thế? Bạn đẹp quá.”

“Isalina Christian”! Cô bé liếc mắt nhìn Dương Dương, rồi khịt mũi hừ lạnh.

“Ồ, tên của bạn dài ghê, mẹ tớ nói những người có tên dài đều là người nước ngoài, cậu là người nước ngoài à? Ha ha, tớ lên là Cố Dương Dương, rất vui được làm quen với cậu!” Dương Dương cười hì hì, nụ cười lấp lánh trong ánh mắt trông có vẻ rất ngu ngốc, cái miệng nhỏ nhắn của cậu bé ngọt thật…

Trình Trình đi ở đằng sau, cậu bé đã quen với hành vi của Dương Dương từ lâu.

“Tớ là con lai giữa nước T và nước Đức.” Gương mặt cô bé ấy rất sắc sảo, cô bé bĩu môi, lại liếc nhìn Dương Dương: “Cố Dương Dương? Ồ…tên của cậu ẻo lả quá!”

“Gì?” Gương mặt Cố Dương xanh mét: “Ha ha, tớ cũng có cái tên rất ngầu mà, tớ họ Bắc Minh, đã đủ ngầu chưa, Bắc Minh Tư Dương! Man chưa?”

Dương Dương tỏ vẻ đắc ý, cậu bé thay đổi ngay thành cái tên mà trước giờ mình không muốn thay đổi, ghét ghê, muốn đi cua gái thì có lúc thật sự phải mượn cái tên của ba chết bằm đặt cho! Hu hu, mẹ đừng trách Dương Dương…

“Hừ! Ba tới mới là người đàn ông ngầu nhất, Man nhất!” Cô bé vừa đi vừa nói với vẻ kiêu ngạo.

“Ồ? Vậy ba cậu là ai?”

“%@&*@#¥#%!” Cô bé tỏ vẻ kiêu ngạo, đọc ra một cái tên nước ngoài rất dài, cằm của của cô bé có thể hếch lên đến tận trời luôn rồi.

Gương mặt của Dương Dương lập tức nổi đầy những lằn đen, cậu bé cố gắng nghĩ ngợi một hồi lâu, rồi mới thốt ra một câu: “Ồ, chưa từng nghe…”

“Bởi thế nói cậu mới là đồ nhà quê đó! Ba của tớ rất nổi tiếng ở bên Đức!”

“Thế sao cậu không sống bên Đức mà lại chạy đến đây?”

“Bởi vì mẹ tớ và ba tớ cãi nhau, nên mẹ cứ thích len lén ôm tớ về nước.”

“Ờ, mẹ của tớ lại thích ôm tớ ra nước ngoài…”

Trình Trình không khỏi trợn mắt, cậu bé đi đằng sau lưng nhặt tiết tháo rơi rớt đầy đất cho Dương Dương…

Hình bóng của hai đứa trẻ dần dần khuất trong khuôn viên trường…

Bắc Minh Quân nhìn Dương Dương trân trân, anh dám chắc rằng mình không nghe nhầm gì cả, bây giờ thằng nhóc Bắc Minh Tư Dương đã bắt đầu cua gái rồi, hơn nữa còn không phân quốc tịch!

Thằng nhóc thối tha này sẽ không phong lưu quá sớm đấy chứ?

Vào lúc này, điện thoại của anh đổ chuông.

Anh vừa nhìn theo bóng dáng xa dần của con mình, vừa bắt máy…

“Chủ nhân, tôi đã về rồi. Nghe người hầu nói hôm nay anh đích thân dẫn cậu nhỏ nhỏ đi học à?” Giọng nói nhuốm đầy vẻ ngạc nhiên của Hình Uy vang lên ở đầu dây bên kia.

“Ừm.” Bắc Minh Quân hờ hững đáp lại một tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi