Chương 705
“Ha ha ha, thật là, ha ha, không phải tôi đang nằm mơ chứ…”
Ngọn lửa giận trong lòng Sở Dung Triết đã bùng nổ, làm gì còn rảnh rỗi để ý đến Bắc Minh Quân?
Anh ta lập tức dính lấy Cố Tịch Dao như kẹo mè xửng, vừa cười cười nói nói vừa đi ra khỏi phòng bệnh, ném Bắc Minh Quân đen mặt ra tít ngoài trời cao…
Trong chớp mắt, phòng bệnh lại trở nên yên tĩnh.
Bắc Minh Quân cứng đờ người, anh nhìn bộ lễ phục nằm lăn lốc dưới dất, không biết bị giẫm lên từ bao giờ…
Thực chất anh nói là, hôm ấy nhìn thấy cô mặc bộ lễ phục này trong trung tâm thương mại, cô thật sự rất đẹp…
Nhưng mà…
Phỉ Nhi cũng thích.
Hôm ấy không phải cô ấy không thấy tình trạng của Phỉ Nhi, tại sao lại không chịu nhường nhịn Phỉ Nhi kia chứ?
Anh cứ nghĩ chắc cô không để ý đến chiếc váy này, bởi thế anh mới sai người giao một chiếc từ nước ngoài về đây.
Nhưng nào ngờ cô ấy lại không thích, thậm chí còn ghét bỏ!
Tại sao cô ấy không chịu nhường Phỉ Nhi?
Nếu như cô ấy hiểu anh thì nên biết rằng anh cho Phỉ Nhi một đám cưới, chỉ vì để thực hiện lời hứa năm xưa mà thôi.
Nhưng dường như mọi chuyện lại nằm ngoài tầm khống chế của anh, anh mệt mỏi tựa vào góc tường, cảm giác mất khống chế đủ để làm lòng tự tin của anh sụp đổ!
Vào giây phút đó, anh mới phát hiện tay của mình lại run rẩy…
Cố Tịch Dao kéo Sở Dung Triết ra khỏi bệnh viện.
“Ê ê, Tịch Dao em đi chậm một chút… em muốn dẫn anh đi đâu thế…” Sở Dung Triết luôn miệng hỏi cô.
Cố Tịch Dao lại không nói tiếng nào.
Lúc đi xuống bậc thang bệnh viện, bởi vì đi quá nhanh, đột nhiên…
Một tiếng rắc vang lên.
Đôi giày cao gót của cô bị trẹo, đế giày rơi ra.
Cô tức đến nỗi ném giày sang một bên!
Chỉ mang vớ giẫm trên nền đất lạnh buốt, nhưng cô không hề thấy đau, hay có thể nó là đau đến nỗi mất đi tri giác…
“A! Tịch Dao, em không thể làm thế được! Đang mùa đông kia mà, dễ bị lạnh lắm…”
Sở Dung Triết vội vàng khom lưng xuống trước mặt Cố Tịch Dao.
“Anh làm gì đấy?” Cô ngạc nhiên.
Anh ta quay đầu lại, nhìn cô rồi nói: “Cõng em đấy.”
Không biết vì sau ba chữ nhẹ bẫng của Sở Dung Triết lại khiến cho những giọt nước mắt mà cô ráng kềm chế rơi xuống.