CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

CHƯƠNG 73

Giọng anh lạnh lùng trầm thấp: “Thư ký Cố, trà đã xảy ra chuyện gì?”

Cố Tịch Dao lạnh nhạt trừng mắt một cái, rồi mỉm cười hồn nhiên vô tội, nhự nhàng gằn từng chữ:

“Ồ, tôi quên nói với tổng giám đốc nói, đây là trà Long Tỉnh tất chân tôi đặc biệt bào chế cho tổng giám đốc.”

“Tất chân?” Bắc Minh Quân nghiến răng, trêm đường nét tuấn mỹ không tì vết bắt đầu xuất hiện gân xanh mơ hồ.

Cố Tịch Dao cố nén niềm vui nơi, hờ hững gảy gảy móng tay

“Đúng vậy. Vừa nãy ở phòng giải khát, trước đó, khi dì dọn vệ sinh rửa nhà vệ sinh đã làm ướt tất giày, dì đã cởi tất cho tôi mượn pha trà. Thế nào, tổng giám đốc, mùi vị vừa nãy đúng là rất thuần khiết nhỉ?”

Quả nhiên, lời không làm cho người ta kinh ngạc thì đến chết cô cũng không thôi.

Mặt anh càng khó chịu, lòng cô càng thoải mái, cười càng rực rỡ.

Bắc Minh Quân nhẫn nhịn, trước khi gương mặt nứt ra…

Vèo một cái.

Anh gần như vọt vào toilet với tốc độ ánh sáng, Rầm ~, cửa liên tiếp bị đóng lại.

Sau lưng, là Cố Tịch Dao đang cười ngặt ngẽo điên cuồng.

“Ha ha ha ha…”

***

Bỗng nhiên, bốp!

Một bạt tai không hề báo trước tát vào mặt Cố Tịch Dao.

Cô chỉ cảm thấy gương mặt đột nhiên tê rần.

“Cố Tịch Dao, cô chơi đủ chưa?”

Cố Tịch Dao vuốt ve gương mặt đau nhói, đôi mắt trong trẻo sáng ngời quét qua người phụ nữ thanh tú thoát tục trước mặt.

Cô bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: “Thế nào, cuối cùng đã hiện nguyên hình rồi sao?”

Người phụ nữ liếc nhìn nhà vệ sinh, dường như sợ Bắc Minh Quân lúc nào cũng có thể đi tới, cô ta nghiến răng trầm giọng: “Trước mặt anh Bắc Minh mà cô cũng dám làm càn, Cố Tịch Dao cô không cần thể diện nhưng tôi cần.”

“Ồ…” Cố Tịch Dao thấp giọng cười giễu cợt: “Chuyện của tôi có liên quan gì tới cô? Tôi sẽ ghi nhớ một tát này.”

Vẻ mặt cô ta có vẻ căm hận: “Chuyện của cô không liên quan đến tôi, nhưng cô là họ Cố, trên người cô có dòng máu nhà họ Cố chúng tôi, dù tôi không hề muốn thừa nhận đứa con hoang như cô, cũng không có nghĩa cô có thể gây ra chuyện làm nhục nhà họ Cố.”

“Sỉ nhục nhà họ Cố?” Cố Tịch Dao cười nhẹ, đáy mắt thoáng qua một chút đau buồn: “Tôi chỉ nhớ nhiều năm trước, tôi và mẹ tôi bị nhà họ Cố sỉ nhục và hãm hại lần này đến lần khác thế nào, sao đến hôm nay lại biến thành tôi sỉ nhục nhà họ Cố vậy, Cố Anh Thư?”

Cố Tịch Dao không ngờ nhiều năm trôi qua gặp lại nhau trong hoàn cảnh như vậy, lại nhìn thấy người em gái kiêu ngạo cùng cha khác mẹ này.

Khi Cố Anh Thư nhìn cô thì đáy mắt vẫn là xem thường và chua ngoa như năm đó.

Trong lòng Cố Tịch Dao bỗng run lên, những ký ức đau buồn của nhiều năm trước bỗng ùa về trong lòng…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi