Chương 767
Qua một hồi, Cố Tịch Dao hậm hực cầm theo xẻng xào thức ăn đi vào phòng, hùng hùng hổ hổ—
“Cố Dương Dương! Mau dậy cho mẹ! Trình Trình nói lớp các con sắp tiến hành thi cuối kỳ rồi, con còn dám lười với mẹ nữa hả? Có tin mẹ đánh cái mông nhỏ của con không?”
Cảnh này, giống như là quay về hai năm trước, mỗi lần Dương Dương ngủ nướng, đều bị Cố Tịch Dao hung dữ như vậy…
Dương Dương không giận mà còn cười, ì ạch nhảy ra khỏi chăn, giẫm lên trên giường, nhún nhảy vài bước, rồi phi thân lao thẳng về phía Cố Tịch Dao—
“Woaa, mẹ ơi…Dương Dương nhớ bộ dạng hung dữ của mẹ quá…”
Cố Tịch Dao sững người, bàn tay giơ xẻng cứng đờ, rũ mắt xuống nhìn đứa con trai đang treo trên người cô như một con gấu trúc nhỏ: “Tiểu tử thối, biết con mặt dày muốn ăn mắng lắm mà!”
“Hì hì, bạn học nói đánh là thương, mắng là yêu, đấm đá mới là yêu đương…” Dương Dương lại nép vào trong lòng mẹ.
Cố Tịch Dao nhíu mày thở dài: “Con đó, nếu như không mang tâm tư tán gái vào chuyện học hành, thì cũng không cách biệt với Trình Trình lớn như vậy rồi…”
“Hừ! Anh ấy có gì mà tốt chứ? Mỗi ngày giống như thây ma vậy! Con a, cách biệt với anh ấy càng lớn thì càng tốt!” Dương Dương khinh miệt mà nhìn Trình Trình một cái.
Đương nhiên, Trình Trình cũng trả lại cho cậu nhóc một cái trợn trắng mắt.
“Không được nói Trình Trình như vậy!” Cố Tịch Dao nhăn mũi, giả vờ tức giận: “Cố Dương Dương, mau lăn xuống thay quần áo rửa mặt cho mẹ, mười phút nữa nếu như còn không ngoan ngoãn ra ngoài ăn cơm, mẹ sẽ cho cây roi đã quất vào cái mông nhỏ của con tái xuất giang hồ!”
Đã từng, Dương Dương mỗi lần nghịch ngợm, cô đều sẽ lấy cái cây roi da ra để hù bé.
Cách hai năm, con trai cô vẫn không thay đổi, vẫn cứ bộp chộp, nhảy lên nhảy xuống, nghịch ngợm đến nỗi khiến người ta muốn uýnh tên tiểu tử này một trận!
Dương Dương rùng mình một cái, vội vàng nhảy xuống khỏi người Cố Tịch Dao: “Hu oa, mẹ ơi, Dương Dương cũng 7 tuổi rồi, cũng không còn là con nít nữa, còn tét vào mông sẽ bị người ta cười đó…?”
“Bảy tuổi thì sao? Trong mắt của mẹ, vẫn là con khỉ lắm lông nghịch ngợm đó thôi!”
“Hu hu…Dương Dương không phải là khỉ lắm lông, người ta là Mỹ Hầu Vương…qua vài năm nữa là biến thành Tề Thiên Đại Thánh rồi…”
“Con thật sự tưởng mình là Tôn Ngộ Không à? Ngộ Không là con khỉ hoang xông ra khỏi đá, không có mẹ a…”
Dương Dương vừa nghe, mở mang tầm mắt, gật gật đầu giống như là đã lĩnh ngộ—
“A, thì ra đá có thể sinh ra khỉ a, vậy con phải nhanh chóng đi học đào cục đá về ấp trứng khỉ mới được…!”
Nói xong, Dương Dương nhảy xuống giường, tí ta tí tửng chạy đi rửa mặt.
Khoé miệng Cố Tịch Dao giựt một cái, giơ cây xẻng đuổi ra ngoài: “Tiểu tử thối, quay lại cho mẹ! Không đừng đào đá lung tung a…này, còn nữa khỉ không có đẻ trứng đâu…”
Trình Trình giống như là người ngoài cuộc, bình tĩnh đứng ở một bên nhìn.
Cậu nhóc nhìn Dương Dương và mẹ ồn ào náo nhiệt, loại cuộc sống này đối với Trình Trình mà nói, là hoàn toàn xa lạ…