CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Cô lạnh mặt, thật sự không muốn nghe Giang Tuệ Tâm nói bật nói bạ nữa: “Phu nhân Bắc Minh nói xong rồi sao? Thời gian muộn rồi, không tiễn.”

Vẻ mặt Giang Tuệ Tâm cứng đờ, không ngờ Cố Tịch Dao lại đuổi bà ta đi.

“Cố Tịch Dao, cô không nên kiêu ngạo như vậy! Cô đừng quên, Trình Trình Dương Dương vĩnh viễn đều là huyết mạch nhà Bắc Minh, cô đừng mong cướp được bọn nó đi! Sau khi Quân và Phỉ Nhi đính hôn, Phỉ Nhi sẽ vào ở tại nhà Bắc Minh! Tương lai, Trình Trình Dương Dương vẫn phải cung kính gọi cô ta một tiếng mẹ!”

Đồng tử của Cố Tịch Dao co lại, phản bác: “Sẽ không! Con của tôi tuyệt đối sẽ không gọi người khác là mẹ!”

Giang Tuệ Tâm cười lạnh một tiếng: “Cho dù Quân không gọi tôi là mẹ, nhưng con của cô vẫn phải gọi tôi một tiếng bà nội! Đây chính là sự khác biệt của danh chính ngôn thuận!”

Cố Tịch Dao nhếch môi phản pháo: “Bọn nhỏ gọi bà một tiếng bà nội, là tôn trọng người lớn, một nửa đời cũng sắp về đất rồi, tôi sẽ không so đo với bà. Huống hồ, cho dù là một bà cụ bên đường, Trình Trình Dương Dương cũng sẽ gọi một tiếng bà nội, như vậy, bà còn cảm thấy mình là bà nội duy nhất nữa sao? Nhưng mẹ lại khác, Trình Trình Dương Dương cả đời này sẽ chỉ gọi tôi là mẹ!”

Điểm này, cô vô cùng tin tưởng bọn nhỏ!

Giang Tuệ Tâm tức đến mức toàn thân run rẩy, cắn răng chỉ vào Cố Tịch Dao: “Được! Tôi sẽ mở to mắt nhìn xem, xem cô làm thế nào để giữ hai đứa con trai của mình!”

Nói xong, Giang Tuệ Tâm xoay người, giận đùng đùng ra khỏi cửa lớn, lái xe đã đợi bà dưới lầu.

Dụng ý của Giang Tuệ Tâm đến đây hôm nay, chỉ đơn giản như vậy sao?

Biết Bắc Minh Quân hạ lệnh kín miệng, không được nhắc đến ngày đính hôn với ba mẹ con Cố Tịch Dao.

Nhưng Giang Tuệ Tâm vẫn tới!

Tuy nhiên ngoài miệng muốn Cố Tịch Dao giám sát chặt chẽ hai người con trai, đừng để bọn nó đến làm loạn hôn sự của Bắc Minh Quân.

Nhưng mà, nghĩ sâu hơn – –

Biện pháp tốt nhất để bọn trẻ không đến gây chuyện, không phải là không để cho bọn nó biết mai là ngày đính hôn của Bắc Minh Quân sao?

Nhưng Giang Tuệ Tâm lại nói ra, bà ta có ý gì?

Không, phải nói, bà ta rắp tâm gì?

Lúc Cố Tịch Dao đang muốn đóng cửa, đột nhiên, một bóng người từ trên lâu nhẹ nhàng đi xuống- –

Cô không khỏi mở to mắt!

Người con gái mặc áo gió đi về phía cô, chính là Tô Ánh Uyển!

Nhưng mà, Tô Ánh Uyển là từ trên lầu đi xuống, không phải từ dưới lầu đi lên!

Có thể thấy được, cô ta hẳn là đến sớm hơn Giang Tuệ Tâm!

Cố Tịch Dao ôm ngực, lạnh lùng nhìn Tô Ánh Uyển, châm chọc nói: “Không ngờ minh tinh Sunny cũng sẽ lén lét lút lút tránh ở tòa nhà thường dân này!”

Sắc mặt Tô Ánh Uyển trắng bệch, ngẩng đầu lên, đi giày cao gót đến trước cửa nhà Cố Tịch Dao: “Đúng vậy, trước khi phu nhân Bắc Minh đến, tôi đã đến! Cố Tịch Dao, mặc dù tôi không biết bà ta đến tìm cô vì cái gì, nhưng tôi cho cô biết, mai là ngày Quân và Phỉ Nhi đính hôn!”

Cố Tịch Dao nhíu mày, đột nhiên thấp giọng bật cười – –

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi