Chương 792
“A, đợi chút…” Vân Chi Lâm vội đuổi theo níu tay cô lại, “Dao Dao, quên nói với em, đêm nay anh mời Trình Trình và Dương Dương đến đây ăn bữa tiệc lớn, cho nên em không cần đi, ở đây chờ bọn nó là được rồi. Anh đã cho người đi đón rồi.”
“A?” Cố Tịch Dao sững sờ, không thể tưởng tượng nổi trừng to mắt, “Chuyện lúc nào?”
Sao cô lại không biết?
Vân Chi Lâm cười nói: “Đúng là hôm nay, sao thế, anh mời bọn nhỏ ăn bữa cơm, em cũng không cho?”
Cố Tịch Dao xấu hổ cười, “Em không có ý này…”
“Dao Dao …” Vân Chi Lâm thở dài một tiếng, “Chính em không vui, không lẽ cũng muốn bọn nhỏ không vui theo em sao?”
“Em không có…” Cô phản bác theo bản năng, nhưng giọng điệu lại có chút vô lực.
“Ha ha, em lo lắng cái gì, anh cũng không ăn ba mẹ con! Đêm nay để bọn nhỏ vui vẻ vui vẻ đi, được không?” Vân Chi Lâm thấp giọng nói, tiếng nói từ tính nhu hòa, như gió xuân ấm áp tiến vào lòng cô. .
Cô nhớ đến đêm qua, bọn nhỏ vì chuyện Bắc Minh Quân đính hôn mà ồn ào không vui.
Càng đừng nói hôm nay.
Hai anh em nhất định rất khó chịu?
Nếu như cùng ba Chi Lâm của bọn nó ăn một bữa tiệc lớn, có thể làm bọn họ vui vẻ, vậy cô nguyện ý.
Cô nghĩ nghĩ, gật gật đầu: “Vậy được rồi. Lúc này bọn nó hẳn là sắp về rồi, từ trường đi xe đến đây mất khoảng 20 phút, em xuống dưới đợi bọn nó.”
“Aizzz, không cần…” Vân Chi Lâm vội vàng kéo cô lại, “Em quên hôm nay khách sạn Đông Phương giới nghiêm rồi sao? Đừng có chạy lung tung.”
“Cũng đúng, vị khách này của anh rất quan trọng sao? Còn phải giới nghiêm?” Cố Tịch Dao hỏi.
“Ừ cái đó…” Vân Chi Lâm qua loa cười cười, “Dao Dao em yên tâm, anh đã nói từ trước, tự sẽ có người đưa Trình Trình và Dương Dương lên. Em cứ yên tâm đợi ở đây. Anh gọi phục vụ đến, mở cho em thêm một phòng…”
“A? Không cần, dù sao cũng chờ không bao lâu, em đứng đây chờ bọn nó là được rồi. Anh nhanh đi vào đi, đừng để khách hàng đợi lâu.”
“Ừ, vậy được, em đừng có chạy lung tung! Ngoan ngoãn chờ anh…” Vân Chi Lâm cứ mãi dặn dò cô đừng chạy lung tung rồi mới vào phòng…
Sau khi Vân Chi Lâm đóng của phòng 1509 lại, anh dựa vào ván cửa, hít sâu mấy hơn.
Cầm túi hồ sơ CVPL trong tay, mở thở nhẹ ra một hơi.
Trong phòng, cũng truyền đến hai tiếng hít khí nhẹ.
Một giọng nói trẻ con non nớt truyền đến – –
“M*Nó, thiếu chút nữa dọa tiểu…”
“Chú Chi Lâm, mẹ không phát hiện bọn con chứ?” Trình Trình cau chặt mày, nhỏ giọng hỏi.
Vân Chi Lâm cười lắc đầu, đưa ngón tay lên môi: “Suỵt! Nhỏ giọng một chút. Mẹ mấy đứa vẫn đang chờ ở cửa đó!” Dương Dương u oán liếc nhìn Vân Chi Lâm, bĩu môi: “Đây đều là tại chú cả! Ba Chi Lâm, thân là luật sư còn vứt đồ bừa bãi! Thế mà để sót thứ quan trọng như vậy trong phòng làm việc!”
“Được rồi, cái này cũng không phải là mẹ con đưa đến rồi sao?” Vân Chi Lâm vừa mở túi hồ sơ ra vừa đáp trả, lấy đồ bên trong ra, nhìn thấy niêm phong vẫn hoàn chỉnh, anh biết Cố Tịch Dao sẽ không làm lộn xộn đồ của anh.