CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

CHƯƠNG 81

Cô ngước ánh mắt ngây thơ như thỏ con lên: “A…” rồi kinh ngạc hô lên một tiếng, cô luống cuống tay chân giấu cuốn sổ ghi chép trong tay đi.

“Cô đang viết cái gì mà giấu giấu diếm diếm như vậy hả?” Bắc Minh Quân nhướng mày, đây là lần thứ hai cô giấu cuốn sổ này như kẻ trộm trước mặt anh rồi.

Cố Tịch Dao cười khan hai tiếng, ôm chặt cuốn vở ghi chép vào ngực: “Ha, chỉ là rèn chữ thôi mà.”

Vẻ mặt của cô rõ ràng chính là nhắm mắt nói bừa.

Đôi mắt hẹp dài của Bắc Minh Quân nhìn cô chăm chú, nhớ tới kiểu chữ nghiêng nghiêng ngã ngã trên tờ đơn xin nghỉ phép ngày hôm qua, tán thành gật đầu: “Cô đúng là nên rèn lại kiểu chữ gà bới của mình.”

Chữ gà bới?

Cố Tịch Dao phồng má chớp chớp mắt, cố ép mình im lặng lại, tránh cho anh mất hứng lại ép hỏi cô đang viết cái gì nữa.

Cô gật bừa một cái rồi nhìn đồng hồ đeo tay: “Tổng giám đốc, đến giờ đi họp rồi, đây là tài liệu khi họp tôi chuẩn bị.”

Cố Tịch Dao vừa nói, vừa chỉ tập hồ sơ đặt trên bàn trà.

Bắc Minh Quân cũng không thèm liếc nhìn một cái, chỉ là lạnh lùng nói một câu: “Mấy cuộc họp sau này, cô cũng tham dự.”

“Tôi?” Cô tròn xoe hai mắt: “Nhưng mà tôi có hiểu gì đâu.”

Bắc Minh thị là một môn học vô cùng cao thâm, loại trình độ cỡ này của cô hiển nhiên không thể hiểu rõ được.

Huống chi cô cũng không có ý định hiểu rõ.

Nhưng không ngờ anh lại nói một câu:

“Vậy có cần tôi ‘chỉ dạy’ cho cô không?”

Từng từ từng chữ mà anh nói đều toát ra sự mờ ám khiến cho trong suy nghĩ của cô lại hiện lên hình ảnh đáng ghét lần trước của anh mà anh gọi là “chỉ dạy một chút, ngón tay dạy dỗ”.

Cố Tịch Dao nghẹn muốn chết.

Trong phòng họp, có khoảng ba mươi đến bốn mươi lãnh đạo cấp cao của Bắc Minh thị.

Tuy đây chỉ là cuộc họp cấp cao bình thường trong vô số các cuộc họp khác mỗi tháng, nhưng bởi vì sự xuất hiện của Cố Tịch Dao, mà lại trở nên khác thường.

Cô thậm chí còn kéo cả giá truyền nước vào, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Bắc Minh Quân, gương mặt vốn dĩ bị sốt đến đỏ ửng, do được truyền nước, mà đã dần bình thường hơn, làn da trắng nõn ngay lập tức trở nên mịn màng.

Nhất thời, thu hút ánh mắt của không ít người.

Cả phòng họp trở nên kì lạ khác thường, Cố Tịch Dao rõ ràng là hoàn toàn xa lạ với bọn họ, nhưng không ai cảm thấy không hài hòa khi cô ngồi bên cạnh tổng giám đốc. Đương nhiên, cũng không ai dám nói là không hài hòa.

“Tổng giám đốc, cuộc đấu thầu đầu tiên của công trình Ánh, đầu tháng sau sẽ diễn ra, đây là danh sách mà phòng kiến trúc chúng tôi lựa chọn ra từ hàng ngàn xí nghiệp.” Người nói là trưởng phòng phòng kiến trúc của Bắc Minh thị, Vương Khải Nhân.

Cố Tịch Dao vừa nghe thấy công trình ‘Ánh’, liền vô cùng tập trung, nhìn chằm chằm vào màn hình, dường như muốn xem xem có danh sách của công ty Đỉnh Thịnh hay không?

Nhưng cô xem qua ba lần, không có! Oh yeah!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi