CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 850

Vậy thứ mà cô không nỡ, chính là các con a!

Không lẽ đây cũng là sai sao?

“Bắc Minh Quân, anh đối với tôi như vậy là bất công!”

Ánh mắt anh thắt chặt lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen long lanh của cô, anh đột nhiên ôm cô vào lòng, giọng nói có chút nghẹn——

“Vậy em cũng từng công bằng với tôi sao? Người phụ nữ đó tặng em viên kim cương, em coi như bảo bối. Tôi tặng em sợi dây chuyền bằng thép cao cấp, em lại vứt bỏ nó như một chiếc giày…Tôi tặng em hoa hợp hoan, em chẳng nhìn lấy một cái mà đã chuyển cho người khác…tôi đã đàn piano trước mặt đám đông cho em nghe, còn em thì sao? Em chẳng thèm màng đến một cái! Tịch Dao, em có từng công bằng đối với tôi chưa? Tôi luôn muốn cho em thứ mà em cần, chỉ cầu xin em ở bên cạnh tôi, nhưng em lại thà sống thà chết không đồng ý, rốt cuộc em muốn gì đây? Cho em ngàn vạn tỷ tài phú, hay là cho em cả thế giới?”

Dư Như Khiết có công bằng với anh qua sao?

Sinh anh ra, nhưng lại ghét anh, lợi dụng anh.

Mãi đến khi anh thật sự tin tưởng bà ta sẽ đối tốt với anh, nhưng bà ta lại quay lưng, bỏ rơi anh…

Anh đã làm gì sai chứ?

Anh chẳng qua chỉ là muốn nếm trải mùi vị được yêu, được nâng niu trong lòng bàn tay, không lẽ đây cũng là một điều xa xỉ sao?

Nhắc đến piano, Cố Tịch Dao lại nhớ đến ngày anh đính hôn, anh chính miệng phủ nhận với Phỉ Nhi, rằng chơi đàn không phải là ý ngỏ lời yêu. Cô không khỏi cười lạnh một tiếng—

“Bắc Minh Quân, anh tưởng anh tặng tôi dây chuyền, tặng hoa cho tôi, chơi đàn piano dỗ dành tôi, tôi sẽ vây quanh anh phục tùng như một con sủng vật sao? Tôi không phải là con chim hoàng yến mà anh nuôi, tôi càng không phải là người phụ nữ mà dùng tiền dùng châu báu là có thể lấy lòng được! Tôi không cần những thứ này!”

“Vậy em muốn gì?” Anh nhẹ nhàng hỏi.

Cô giãy thoát khỏi vòng tay của anh, quay người lại, ngước mắt lên nhìn anh, hít một hơi thật sâu—

“Tôi muốn con!! Anh có thể cho không? Anh có nỡ cho không?”

Tình yêu? Cô đã không có hy vọng gì rồi.

Hôn nhân? Cô còn dám mong ước xa xỉ sao?

Duy chỉ có con cái, mới là chân thật nhất, cô vẫn khát vọng.

Đôi mắt anh chợt ảm đạm, cái sự tổn thương đó không gạt người được.

Ánh mắt quét qua khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của cô, anh cười khổ một tiếng, khàn giọng mà nói—

“Thật ra, em và người phụ nữ đó không có gì khác biệt cả. Bà ta cần tình yêu, em cần con.”

Nhưng bọn họ đều có chung một sự lựa chọn, đều là không cần anh…

“Không! Chúng tôi có sự khác biệt về bản chất!”

“Cái gì?”

“Tình yêu có thể chọn lại, nhưng con cái thì không!”

Tình yêu, có lẽ trong cuộc đời, đi mãi đi mãi cũng sẽ chia đôi con đường với bạn.

Duy chỉ có con cái, mới đi cùng một đời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi