Chương 860
Giống như là anh từng thề mãi mãi sao không đến Sabah.
Vì trốn tránh mẹ của mình, hai mươi mấy năm qua anh thật sự cho rằng mẹ của mình đã chết rồi.
Anh thậm chí còn nguyền rủa ngày giỗ của mẹ mình.
Người đàn ông như vậy, có cái gì mà làm không được?
“Không được…” Cô gần như sắp điên lên: “Bắc Minh Quân, tôi đồng ý với anh, tôi đồng ý với anh còn không được hay sao? Tôi nhận thua! Chỉ cần anh đừng đưa bọn nhỏ đi… đừng để bọn nhỏ phải chịu đau khổ như vậy… bọn nhỏ không thể đi một con đường giống như anh… không nên chịu đựng những thứ này…”
Nước mắt rơi trên gương mặt.
Giao dịch kết hôn thay thế này cuối cùng vẫn kết thúc bởi sự thỏa hiệp của cô!
Lúc này, gương mặt âm trầm của anh mới hơi hòa hoãn được một chút.
Đưa tay ra, lòng bàn tay thô ráp thương tiếc lau nước mắt của cô, dịu dàng nói: “Tịch Dao, đồng ý từ sớm chẳng phải là không xảy ra chuyện gì rồi ư? Thật ra thì số phận của bọn nhỏ là do em quyết định, có biết không?”
Người đàn ông này, bạn mãi mãi đừng mong thắng ở trước mặt của anh!
Anh thật sự là một cao thủ đàm phán vô cùng lợi hại!
Xấu xa, tàn nhẫn, không từ thủ đoạn.
Cũng là người có mưu mô rất xuất sắc!
Anh có thể nắm bắt được bất kỳ nhược điểm nào của bạn, sau đó sẽ đả kích bạn vào chỗ chết.
Thẳng cho đến khi bạn không còn sức lực để đánh trả.
Anh có thể nắm bắt được bất kỳ nhược điểm nào của bạn, sau đó sẽ đả kích bạn vào chỗ chết.
Thẳng cho đến khi bạn không còn sức lực để đánh trả.
Anh mới có thể giả mù sa mưa mà ôm bạn vào lòng, dỗ dành nói, cần gì phải ép tôi làm như vậy?
Cô tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, duỗi ngón tay run rẩy ra lau khô nước mắt trên gương mặt.
“Đừng đụng vào tôi!” Cô dùng sức đẩy cái ôm của anh ra, đôi mắt long lanh nhìn chăm chú vào anh, lộ ra hận thù: “Bắc Minh Quân, anh không chọn tôi thì không được hay sao? Cũng bởi vì buổi lễ đính hôn của anh không hoàn thành, cho nên anh muốn tôi kết hôn thay thế ư?”
Gương mặt đen kịt của anh cứng ngắt lại, từ từ dịu dàng một chút.
Nhìn đôi mắt quật cường với vẻ đối địch của cô, âm thanh của anh bỗng nhiên hơi khàn khàn, lạnh nhạt lắc đầu, giọng nói đã khôi phục lại sự bình tĩnh, thậm chí còn lộ ra một tia thương tiếc.
“Nếu như tôi nói… tôi chỉ là muốn ngày nào cũng nhìn thấy em, lúc muốn ăn cơm thì em ngồi ở bên cạnh của tôi, lúc muốn ngủ thì em nằm ở trong ngực của tôi, em có tin hay không!”
Chát!
Một bàn tay lạnh lùng đánh tới.
Mặt của anh bị đánh nghiêng qua một bên!
“Bởi vì muốn nhìn thấy tôi, muốn ăn cơm cùng với tôi, muốn tôi ngủ cùng với anh, cho nên phải ép buộc tôi như vậy à?” Cô cười lạnh: “Bắc Minh Quân, anh là một con người khốn nạn, ác độc, quái gỡ, ích kỷ. Tôi thề, tôi cũng sẽ để cho anh nếm trải mùi vị bị đẩy xuống đáy cốc, mùi vị không ra gì cả!”