CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 938

Khi Bắc Minh Quân nhìn thấy ông cụ đeo mặt nạ dưỡng khí, đầu tóc bạc trắng nằm trên giường bệnh, trong lòng anh chấn động.

Mới mấy ngày không gặp mà ba đã bệnh không dậy nổi rồi.

Bắc Minh Chính mở to hai mắt, nhìn thấy Bắc Minh Quân, ánh mắt khẽ nhúc nhích.

Nhưng sau khi bị đột quỵ, dây thần kinh mặt bị tê liệt, làm thế nào cũng không biểu lộ được cảm xúc.

“…” Ông cụ muốn lên tiếng, lại chỉ có thể ú ớ phát ra mấy từ đơn âm tiết: “Nhị…”

Ai có thể ngờ được, Bắc Minh Chính trước đây càng già càng dẻo dai, bây giờ đã gần đất xa trời.

“Ba, con về rồi.” Bắc Minh Quân khàn giọng nói, cầm tay Bắc Minh Chính: “Xin lỗi, con đến chậm rồi.”

Bỗng nhiên vành mắt Bắc Minh Chính đỏ bừng, bàn tay run rẩy, a a ê ê nói không nên lời.

Lại dùng ánh mắt nói cho con trai, ông ta chờ tiếng gọi ‘ba’ đầy chân thành này rất nhiều năm rồi…

Hoặc cũng là, một tiếng ‘xin lỗi’ này của Bắc Minh Quân khiến cho trong lòng ông ta cảm thấy áy náy.

Trong ba người con trai, ông ta thiên vị con cả nhất, cưng chiều con thứ ba nhất, tán thưởng con thứ hai nhất, nhưng hết lần này đến lần khác ông ta lại cũng nợ con thứ hai nhiều nhất…

Bắc Minh Quân hít sâu một hơn, chợt khẽ gầm lên với người đang ngồi gần đó.

“Ai có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”

Anh không ngờ đi một chuyến đến Sabah, sống cuộc sống mơ màng như người say rượu mấy ngày, trở về lại có loại ảo giác nhân gian đã mấy năm rồi.

Rốt cuộc đã bỏ lỡ điều gì? Điều gì khiến cho ba đột nhiên bị đột quỵ nhập viện?

“Quân… xin lỗi… là lỗi của mẹ…” Đột nhiên Giang Tuệ Tâm bật khóc thành tiếng: “Nếu như mẹ phát hiện ra sớm, Chính sẽ không ra nông nỗi này…”

Bắc Minh Triều Lâm đứng bên cạnh, cúi đầu khúm núm nói: “Là lỗi của tôi. Mấy ngày ăn tết này, ba vui vẻ, kéo tôi uống mấy ly rượu nhỏ…”

Rầm!

Đột nhiên, một cú đấm đánh lên trên mặt Bắc Minh Triều Lâm!

“A… ông xã…” Nương theo tiếng hét chói tai của Lan Hồng, Bắc Minh Triều Lâm bị Bắc Minh Quân đánh ngã xuống đất.

Bắc Minh Quân oán hận trừng mắt nhìn Bắc Minh Triều Lâm: “Anh biết rõ ông ấy bị cao huyết áp không thể uống rượu, anh thế mà lại không khuyên ngăn ông ấy? Bắc Minh Triều Lâm, anh cho rằng ông ấy chết thì anh có thể được chia một phần tài sản của ông ấy sao!”

Bắc Minh Triều Lâm hoảng sợ, mặt tái mét, đau đớn gào khóc: “Tôi không có! Là ba nói ông ấy vẫn luôn uống thuốc, uống hai ngụm cũng không sao cả… Hơn nữa, ba rất nhớ mẹ tôi, ông ấy kéo tôi đi tâm sự, tôi có lỗi gì?!”

Không thể nghi ngờ câu ‘ba rất nhớ mẹ tôi’ của Bắc Minh Triều Lâm đã đạp trúng chỗ đau của Bắc Minh Quân!

“Im ngay!” Trong nháy mắt Bắc Minh Quân tức giận đỏ cả vành mắt.

“Sao vậy? Cậu ghen tỵ à?” Bắc Minh Triều Lâm lau vết máu rướm nơi khóe miệng: “Người phụ nữ mà cả đời này ba yêu nhất mãi mãi chính là mẹ tôi! Cậu, còn cả bà…”

Đột nhiên Bắc Minh Triều Lâm chỉ vào Giang Tuệ Tâm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi