"Sao lại không gọi em rời giường?" Từ Hương Quyên ngủ một buổi chiều, cảm giác xương cốt cả người đều đang nhũn ra, người mỏi mệt ghê gớm.
Chu Trình Ninh: "Quyên, lúc Ngưu Ngưu tỉnh lại em cũng chưa tỉnh, anh cảm thấy em chắc chắn rất mệt, nên không nỡ gọi em rời giường."
"Ngưu Ngưu từng tỉnh? Trời bây giờ rất tối rồi." Từ Hương Quyên không biết đã mấy giờ, cào cào đầu muốn làm chính mình tinh thần hơn chút, cuối cùng gác chân trên đùi Chu Trình Ninh, chôn mặt trong lòng anh.
Lúc này không có tiếng trẻ con, nói rõ Ngưu Ngưu với Qua Qua đều không có việc gì hết.
Chu Trình Ninh vớt vợ vào trong lòng: "Đúng vậy, từng tỉnh, Quyên, anh với Qua Qua cũng có nói là sáng nay em dậy quá sớm, buổi chiều ngủ, bảo Qua Qua đừng tới làm ồn em."
Qua Qua nghe ba nói mẹ đang ngủ, bèn trực tiếp đi nhà Miêu Miêu chơi, cũng không có lại đây quấy rầy mẹ.
"Anh còn suy xét rất chu đáo." Từ Hương Quyên cảm giác mình còn có thể ngủ nữa, nhảy ra khỏi lòng Chu Trình Ninh, xoay người đưa lưng về phía anh, gác chân lên mép giường, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát.
Thấy vợ lật tới lật lui, Chu Trình Ninh dán qua bóp vai đấm lưng cho.
"Rời giường đi nấu cơm chiều, bụng Qua Qua đều phải đói rồi." Từ Hương Quyên được bóp vai đấm lưng hầu hạ trong một chốc, rốt cuộc đã thoải mái, "A Ninh, anh chờ Ngưu Ngưu tỉnh lại dậy, đến lúc đó bế Ngưu Ngưu tới phòng bếp."
Nghe tiếng cũng biết A Ninh đã tỉnh lại hồi lâu, Ngưu Ngưu thì nhìn dáng vẻ sẽ không ngủ bao lâu.
Chu Trình Ninh đáp ứng, không nằm nữa, mà ngồi bên mép giường.
Từ Hương Quyên kéo lớp mành dày nhất kia ra, trời bên ngoài vẫn là sáng.
Ngưu Ngưu nằm ngủ trên cái giường nhỏ, tư thế ngủ còn rất an ổn, chỉ là hai cánh tay nhỏ đều treo ở bên ngoài chăn nhỏ, Từ Hương Quyên dém chăn kỹ rồi đi nấu cơm.
Sau khi vợ rời đi, Chu Trình Ninh rối rắm không biết có cần trực tiếp đánh thức Ngưu Ngưu không, nghĩ đến hậu quả khi Ngưu Ngưu bị đánh thức trong lúc ngủ mơ, Chu Trình Ninh từ bỏ.
Vẫn là chờ Ngưu Ngưu tự mình tỉnh lại đi.
...
Tới giờ hẹn đưa màn thầu rồi.
Từ Hương Quyên trực tiếp cho 50 cái màn thầu vào chậu gỗ, phải 2 chậu mới chứa hết, còn phải đậy kỹ lại, đỡ cho hai đứa nhỏ nhìn rồi muốn ăn.
Giờ hẹn là buổi sáng, Qua Qua phải đi nhà trẻ, buổi sáng ra cửa đạp ba bánh rồi thuận tiện mang theo Qua Qua, đưa Qua Qua đi nhà trẻ trước.
Ba mẹ và chị đều ra cửa, đương nhiên không thể bỏ Ngưu Ngưu lại.
Nếu Ngưu Ngưu không tỉnh, Từ Hương Quyên không muốn mang Ngưu Ngưu ra đâu, trực tiếp nhờ mẹ cô trông đứa nhỏ một lát là được, dù sao bọn họ sẽ không lưu lại ở bên ngoài.
Ngưu Ngưu được mẹ bế ngồi ở buồng xe, trong tay còn có một khối màn thầu nhỏ.
Trên tay Qua Qua thì lại là bánh bao nhân cải trắng và nấm đông cô, lúc ở nhà ăn sáng đã ăn rồi, ra cửa còn muốn thêm cái bánh bao ăn trên đường.
Hôm nay khó được người một nhà ra cửa, hai đứa nhỏ đều rất hưng phấn, dọc theo đường đi trừ bỏ ăn chính là nói chuyện.
Từ Hương Quyên sợ Ngưu Ngưu sặc, nên trọng điểm chú ý màn thầu trong cái tay nhỏ ú nù.
Tới nhà trẻ rồi, Chu Trình Ninh dừng xe, bế Qua Qua xuống buồng xe, dẫn Qua Qua đi nhà trẻ.
Ngày thường cũng là thế này, đưa Qua Qua đến lớp của mình xong anh lại trở ra.
Ngưu Ngưu thấy mẹ không tính xuống xe, cái tay béo nhỏ chạm vào bả vai mẹ, sau đó lại đi nhìn về phương hướng ba và chị rời đi, ý bảo mẹ dẫn nhóc đuổi kịp chị và ba.
"Ngưu Ngưu, chờ lát nữa ba liền trở lại, chị đi nhà trẻ học rồi, chờ Ngưu Ngưu trưởng thành cũng phải đi nhà trẻ học." Từ Hương Quyên nói chuyện với Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu nghe mẹ nói một chuỗi lời nói dài như vậy, nhất thời không biết phản ứng thế nào.
Chờ Ngưu Ngưu nhớ tới ba và chị, ba đã trở lại một mình.
Chu Trình Ninh không có lãng phí thời gian, bởi vì hôm nay không phải trả tiền đặt cọc, mà là trả toàn khoản, bọn họ cũng không thể đến trễ.
Tới thôn của đối phương rồi, Từ Hương Quyên cũng hỏi mấy bác gái mới biết được cụ thể là ở đâu.
Ba bánh đạp đến cửa sân nhà, Từ Hương Quyên chuẩn bị xuống xe, Chu Trình Ninh nhận lấy Ngưu Ngưu bế bằng một tay, một cái tay khác thì lại nắm lấy tay vợ, đỡ vợ xuống xe.
Từ Hương Quyên: "Bác đếm chút xem có phải 50 cái không, số lượng không sai thì bọn tôi liền đi trước, quán trong nhà còn phải tiếp tục làm màn thầu."
Canh giữ ở cửa viện chính là một bác gái, Từ Hương Quyên hỗ trợ dọn màn thầu vào, chậu gỗ thì cô còn muốn mang về nhà.
Người đàn ông trung niên ngày đó lại đặt màn thầu lại đây đếm màn thầu giúp bác gái kia: "Không thành vấn đề, về sau vẫn luôn bán bánh bao với màn thầu chứ?"
Từ Hương Quyên: "Cái này thì nói không chắc, bọn tôi chủ yếu là bán một ít thức ăn ứng theo quý, bánh bao và màn thầu không phải chủ yếu, nếu muốn mua bánh bao màn thầu, tốt nhất nên đặt trước cỡ 2-3 ngày, bằng không chuẩn bị không kịp."
"Tốt, đến lúc đó có yêu cầu sẽ qua đặt, hôm trước mua bánh bao màn thầu chỗ cô đó, mang về cả nhà già trẻ đều nói ngon."
"Con nhà tôi cũng thích ăn, mới nãy ở trên đường, con trai tôi ăn non nửa cái màn thầu mang từ trong nhà đây này."
Bởi vì có người ngoài ở, Ngưu Ngưu không nói gì, ngoan ngoãn để ba bế, ngẫu nhiên sẽ đi nhìn người xa lạ, nhìn nhìn lại một đống màn thầu.
Màn thầu đã đưa rồi, người một nhà dẹp đường hồi phủ.
Chu Trình Ninh đạp được một nửa: "Quyên, sân viện kết hôn của bọn họ bố trí rất đẹp."
Hôm nay mua màn thầu chính là vì người ta có hỉ sự, hẳn là ngày mai làm, tám phần là con trai cưới vợ về.
"Rất vui mừng." Đẹp thì không đến mức, rất phù hợp phong cách hôn lễ hiện tại.
Điều kiện nhà này xem như không tồi, sân rất lớn, mua màn thầu cũng hào phóng.
Chu Trình Ninh: "Quyên, về sau anh sẽ đối với em thật tốt."
"Sao lại đột nhiên nói cái này, anh đối với em còn không tốt sao......!Hiện tại cuộc sống của em rất tốt, Qua Qua với Ngưu Ngưu đều ngoan, anh cũng săn sóc em, rất tốt với em, không có chuyện gì phiền lòng."
Trừ bỏ kiếm tiền, không có chuyện gì phiền lòng, có điều vụ tiền bạc này cũng không tiện thẳng thắn với ông chồng nhà mình, bằng không lại không biết sẽ nghĩ nhiều thành cái dạng gì nữa.
Hiện tại A Ninh nhìn thấy sân viện của nhà người ta đã có thể nghĩ đến khi bọn họ kết hôn lúc trước.
"Quyên, em mới đối tốt với anh đó, anh không có tốt giống em vậy."
Ngưu Ngưu lại biết một chữ, "Tốt!"
Từ Hương Quyên sờ sờ mái tóc mềm mại của Ngưu Ngưu, nói với phía sau lưng Chu Trình Ninh: "Chúng ta là vợ chồng, còn phải sống với nhau cả đời đâu, em không tốt với anh thì tốt với ai?"
Chu Trình Ninh: "Quyên, anh biết rồi."
Từ Hương Quyên: "Anh lại biết cái gì? Chuyên tâm lái xe đi, em với Ngưu Ngưu Ngưu còn ngồi trên xe đây này."
Ngưu Ngưu: "Mẹ."
Từ Hương Quyên không nói chuyện với Chu Trình Ninh, chuyên tâm đối thoại với Ngưu Ngưu: "Ngưu Ngưu biết gọi mẹ, giỏi quá, Ngưu Ngưu của chúng ta về sau chắc chắn rất có tiền đồ."
"Ba."
Ngưu Ngưu gọi ba, Từ Hương Quyên liền chủ động não bổ ra lời Ngưu Ngưu "Muốn nói", trả lời: "Đúng vậy, bà là đồ ngốc, chúng ta đều phải đối tốt với ba ngốc như vậy ba ba ngốc mới sẽ không ngốc hơn."
"Ô ô ngao ngao."
"Ba không chỉ làm mẹ lo lắng, còn làm cậu bạn nhỏ lo lắng, thật là ba ngốc, đúng hay không?"
Hai mẹ con ở đằng sau đối thoại, Chu Trình Ninh đều nghe vào lòng, cảm thấy có vợ ở đây, nhà thật sự trở nên phi thường ấm áp.
...
Ngô Thải Phượng: "Nhiều gia vị như vậy à."
Sau khi Từ Hương Quyên tính làm mì chua cay, liền bắt đầu chuẩn bị các loại nguyên liệu.
Hiện tại đã chuẩn bị được tầm tầm rồi, muối, xì dầu, nước tương nhạt*, tỏi, dấm, sa tế ớt cay, hành, rau thơm, mè trắng, gừng......!chen đầy nửa cái bàn.
*: về cái cách phân biệt nước tương nhạt, nước tương đậm và xì dầu, qua search gg và baidu, mình rút ra sơ sơ cách hiểu như sau – ta biết được xì dầu (bên Việt Nam mình gọi là nước tương lẫn xì dầu luôn, nhưng giờ mình chia làm 3 loại để nói) được lên men từ đậu tương (hay đậu nành) là chính, các nguyên liệu thêm vào kỹ càng hơn mình không nói.
Hiểu được xì dầu rồi, nói sang nước tương nhạt – người ta lấy xì dầu chiết xuất ra có được ờm...!mình đặt tên nó là xì dầu 1 đi, rồi lấy xì dầu 1 đó lên men và chiết xuất ra xì dầu 2, lại lấy cái xì dầu 2 lên men và chiết xuất ra xì dầu 3, xong ta có được 3 lần xì dầu, họ lấy ba loại xì dầu này pha trộn theo tỉ lệ nào đó không biết để có được nước tương nhạt.
Và cuối cùng là nước tương đậm (nó cũng được gọi là nước tương đen), nhớ ba anh xì dầu 1-2-3 mình kể nhể, lấy ba anh đó với tỉ lệ nào đó cô đặc lại ra được anh nước tương đậm, anh nước tương đậm này đặc và sánh có màu đậm nên chủ yếu được dùng để tạo màu, còn anh nhạt thì dùng để nêm nếm nấu ăn.
Dầu thì chuyên mua dầu thực vật để dùng, hiện tại mỡ heo đắt hơn dầu thực vật, trong nhà cũng không có khả năng chuyên môn mỡ lá để thắng dầu, dứt khoát mua mấy bình dầu thực vật luôn.
"Mẹ, con nói bán cái này, nhưng con cũng không biết cụ thể làm thế nào, chờ con thử xem, điều chế ra súp canh mà mọi người đều có thể tiếp thu đã."
Trước kia Từ Hương Quyên từng ăn mì chua cay con gái mang về nhà, khi đó không lưu tâm làm thế nào, giờ phải làm ra tự mình thử trước xem.
"Bánh bao màn thầu bán không chạy sao? Vì sao cứ một hai phải lăn lộn cái này chứ."
Ngô Thải Phượng cảm thấy có thời gian này, đều có thể chưng thêm mấy lồng bánh bao màn thầu rồi.
Mì chua cay, chua với cay rất quan trọng, dấm và sa tế là mấu chốt, ớt cay...!Ớt cay cắt nát cho lên một chút, làm trang trí là được, lúc Từ Hương Quyên suy nghĩ về súp canh, cũng có phân thần nghe mẹ mình nói chuyện: "Mẹ, mẹ bóc mấy củ tỏi cho con, giã nhuyễn rồi đựng trong cái chén này, con đi nấu miến khoai lang trước."
Thường thì mì chua cay đều là nấu chín miến rồi vớt ra, trộn vào súp canh pha chế.
Hiện tại Ngô Thải Phượng nghe con gái nói, tuy ý kiến rất nhiều, nhưng vẫn là theo lời đi bóc tỏi giã tỏi.
Nấu miến khoai lang Từ Hương Quyên có kinh nghiệm, bảo đảm dai ngon.
Ngưu Ngưu cảm thấy rất hứng thú với việc giã tỏi này, bà ngoại giã tỏi, nhóc liền gọi bà.
Ngô Thải Phượng không cho cháu ngoại tiếp xúc đến tỏi sặc người đâu, cố ý dọn đến chỗ xa chút mà làm tỏi.
Từ Hương Quyên pha ra phần súp canh đầu tiên, vớt mấy sợi miến khoai lang trộn trong súp canh: "Thêm nhiều dấm rồi, có hơi chua."
Trên cơ sở phần thứ nhất, Từ Hương Quyên bỏ thêm chút sa tế, "Ừm, át lại hơi chua, có điều trừ bỏ chua cay, không có đặc sắc gì khác."
"Con gắp mấy sợi cho mẹ nếm thử."
"Mẹ, mẹ chờ chút, con pha phần mới cho mẹ." Từ Hương Quyên cầm chén miến khoai lang dư lại ăn luôn, lại lần nữa pha một chén nhỏ cho mẹ mình, cho tỏi giã, còn vẩy chút mè trắng.
"Ăn kèm cơm hay màn thầu đều được, Quyên, lấy nửa cái màn thầu cho mẹ."
Hôm nay màn thầu còn dư lại 4 cái, Từ Hương Quyên bẻ nửa cái màn thầu đưa cho mẹ cô: "Mẹ, hương vị thế nào?"
"Nóng hổi, tuy nhìn đỏ, nhưng ăn vào không cay, ngon."
Từ Hương Quyên: "Mẹ, mẹ lại không thế nào ăn cay, con bỏ sa tế không cay cho mẹ."
Cô còn phải cân nhắc chút, yêu cầu Qua Qua với A Ninh tan học tan tầm về cùng nhau nếm thử.
A Ninh thích cay, có thể ăn cay, mì chua cay này đương nhiên còn phải đón ý nói hùa với khẩu vị của khách có ăn cay không, chỗ đa dụng hơn của sa tế không cay vẫn là làm mì chua cay nhìn đỏ tươi.
Nếu là màu sắc trắng thê thả, thế có khác gì với miến khoai lang bình thường nấu trong nhà, dựa vào cái gì mà người khác phải mua?
Vẻ ngoài không quan trọng bằng khẩu vị, nhưng lại ảnh hưởng ấn tượng đầu tiên.
Chu Trình Ninh về nhà liền có một tô mì chua cay, nhịn xuống động tác nuốt nước miếng: "Quyên, cái này phải cay cỡ nào?"
"Mẹ, liệu ba có thể cháy hay không?" Qua Qua nhìn cũng không dám ăn.
"Sẽ không, nhìn đỏ mà thôi, muốn ăn màn thầu thì tự mình lấy, tối nay ăn cái này."
"Mẹ, con có thể ăn sao?"
"Đương nhiên có thể ăn, không cay, mẹ vây cái yếm ăn cho con."
Từ Hương Quyên pha một chén thanh đạm cho Qua Qua, có điều chỉ nhìn màu thôi đã không thanh đạm, nhưng đích xác là gia vị ít hơn ba nó.
Cái yếm ăn là của Ngưu Ngưu, Qua Qua tuy đã là lớp chồi nhà trẻ, nhưng hoàn toàn không ngại mang yếm ăn của em trai, mẹ mang yếm cho bé xong xuôi, bé học ba bốc lấy nửa cái màn thầu, bắt đầu ăn mì chua cay.
Yếm ăn của Ngưu Ngưu có lớn có bé, Từ Hương Quyên đeo cái lớn cho Qua Qua, xác nhận mì chua cay sẽ không bắn lên quần áo của Qua Qua rồi mới đi đút Ngưu Ngưu ăn chiều.
Làm mì chua cay cứ lo để Ngưu Ngưu trong nhà bếp sẽ ảnh hưởng khứu giác của Ngưu Ngưu, về sau vẫn là dọn Ngưu Ngưu để ở cửa đi, tránh xa chút, hương vị không nặng đến vậy.
Mẹ cô đã bưng chén mì chua cay về nhà, không biết lúc ba về ăn miến có nở toét ra không nữa.
Hôm nay nghe phản hồi của A Ninh và Qua Qua, ngày mai muốn nghe phản hồi mẹ cô mang đến.