Từ Hương Quyên cười cười, cảm thấy mình quá ngốc, chính mình không cười, còn không cho Chu Trình Ninh cười.
Chu Trình Ninh nghe vợ nói xong, không cười, nhưng mặt vô biểu tình trong chốc lát, vẫn là nhịn không được muốn cười.
"Anh coi chừng cười tỉnh Ngưu Ngưu kìa." Từ Hương Quyên nhéo mặt Chu Trình Ninh một phen.
Chu Trình Ninh nhìn Ngưu Ngưu trong giường nhỏ một cái, "Sẽ không, Ngưu Ngưu ngủ say lắm."
Từ Hương Quyên: "Anh làm gì đó! Còn chưa tắt đèn kìa!"
Chu Trình Ninh trực tiếp dán qua hôn cô, cô sợ tới mức nhanh chóng đẩy người ra.
Đừng bị Ngưu Ngưu thấy.
"Anh đi tắt đèn." Mấy ngày gần đây đều bận, rạng sáng phải dậy rồi, tối đến ngủ rất sớm, ngày mai không cần dậy sớm, có thể có sinh hoạt vợ chồng.
Chu Trình Ninh đi tắt đèn, Từ Hương Quyên liền chạy nhanh chui vào ổ chăn ấm áp, chờ ông chồng nhà mình.
Mấy ngày nay bận đến độ không rảnh suy nghĩ việc này, ngày mai là mùng một tháng giêng, không mở cửa buôn bán, tối đến có thể ôn tồn với ông chồng nhà mình một lần cho đã.
...
Sáng sớm mùng một tháng giêng vẫn là có tiếng pháo đốt, hai vợ chồng đã nghe thấy tiếng Qua Qua chạy ra, nhưng chính là lười rời giường.
Qua Qua có thể tự mình mở cổng sân, cổng sân mở ra sẽ phát ra tiếng khá lớn.
Buổi sáng nghe giống như là Qua Qua dậy sớm thật sớm quay lại tìm các anh chị.
Con gái chỉ có ra ngoài chơi là tích cực nhất.
"Quyên, hôm nay em đeo giày da vào đi." Chu Trình Ninh ôm Từ Hương Quyên, còn nhớ thương vụ giày da nhỏ.
Từ Hương Quyên: "Năm nay Qua Qua cũng chưa có giày mới đeo đâu, người làm mẹ em đây nào không biết xấu hổ đeo."
Năm nay chỉ ý tứ xem như cả nhà mỗi người một chiếc áo khoác, cái khác đều là cũ, Ngưu Ngưu với Qua Qua là hai đứa nhỏ, Từ Hương Quyên cũng lười chọn, dứt khoát đều là áo khoác đỏ hết.
Ngưu Ngưu thì khỏi nói, căn bản là chưa tới cái tuổi để ý quần áo mới, Qua Qua có một chiếc áo khoác bông màu đỏ rồi, cảm thấy quần áo mới của bé thật mới đến dễ thấy, chỉ một chiếc vậy là đủ rồi, quần với giày đều tìm cái mới nhất của mình để mặc, coi như tương đương với cả người đều là mới.
Chu Trình Ninh: "Quyên, lúc trước giày da nhỏ vẫn là Qua Qua nói ra muốn mua cho em, anh mới quyết định tồn tiền đến ăn tết mới mua đó, Qua Qua nhìn thấy em đeo giày da chắc chắn rất vui vẻ.
Tuy sau này Qua Qua không nhắc lại chuyện giày da nữa, nhưng anh vẫn luôn ghi tạc trong lòng đâu.
Con gái có thể quên, người làm chồng anh đây thì không thể.
"Được rồi, vậy hôm nay em đeo giày mới." Từ Hương Quyên cũng không kiên trì.
Đeo giày da còn phải tìm bộ quần áo thích hợp mà phối.
Kiểu gì cũng không thể quần bông phối giày da, chả ra gì cả.
Mùng một tháng giêng có muốn ngủ nướng cũng không thể nướng quá lâu, dù cho bọn họ có thể nướng nữa, Ngưu Ngưu cũng không cho bọn họ nướng.
Từ Hương Quyên dậy mặc quần áo mới cho Ngưu Ngưu, "Sao Ngưu Ngưu của chúng ta đáng yêu vậy chứ?"
Mặc quần áo cho Ngưu Ngưu xong rồi, bé con thật sự quá đáng yêu, Từ Hương Quyên nhịn không được mà hôn khuôn mặt nhỏ của Ngưu Ngưu.
Ngưu Ngưu rất thích bộ quần áo đỏ này của mình, mẹ hôn nhóc, nhóc con cũng cười ha hả đến thật cao hứng.
"Quyên, anh thì sao?" Giọng Chu Trình Ninh sâu kín truyền đến từ sau lưng Từ Hương Quyên.
Từ Hương Quyên quay đầu nhìn Chu Trình Ninh đang từ bên ngoài vào buồng trong, "Anh cái gì?"
"Quyên, vừa nãy em cũng khen Ngưu Ngưu kìa." Anh cảm thấy bộ quần áo này của chính anh còn rất tinh thần, cũng nên được khen.
Ngưu Ngưu thấy ba tiến vào, rất bình thường mà hô một tiếng, "Ba!"
"Em bé béo Ngưu Ngưu thật đáng yêu." Chu Trình Ninh khen Ngưu Ngưu một câu theo.
Ngưu Ngưu nhà bọn họ giống mẹ, trông đã đẹp lại đáng yêu, tuy núc ních tí, nhưng cũng không che giấu được hơi thở đáng yêu đến ập vào mặt kia.
Từ Hương Quyên: "A Ninh, anh bế Ngưu Ngưu, em đi nấu bữa sáng."
Chu Trình Ninh: "Quyên, em còn chưa nói đâu."
Từ Hương Quyên: "Nói cái gì?"
Chu Trình Ninh: "Quyên!"
Từ Hương Quyên thật không phải cố ý, mà cứ cảm thấy tâm A Ninh nhà mình, cứ như châm đáy biển ấy, hơi suy tư chút, đại khái đã rõ, "Hôm nay A Ninh của chúng ta thật tinh thần, đẹp."
"Quyên là đẹp nhất trong nhà, Quyên, còn nữa." Chu Trình Ninh chỉ chỉ mặt mình.
"Trên mặt em có gì dơ sao?" Từ Hương Quyên sờ sờ mặt mình.
Nhìn động tác A Ninh nhà chỉ vào mặt làm cô tưởng rằng trên mặt cô có gì dơ.
Chu Trình Ninh cũng không biết vợ là cố ý hay là trì độn nữa, dứt khoát cúi người hôn lên mặt vợ một cái, hôn xong vẫn cứ cong người như cũ, "Là cái này."
Từ Hương Quyên hiểu rồi, bay nhanh mà hôn một cái trên mặt Chu Trình Ninh, "Ngưu Ngưu ở đây kìa, cũng không biết e lệ."
"Ba!" Ngưu Ngưu lại gọi ba.
Từ Hương Quyên vờ như không có việc gì phát sinh, rời khỏi buồng trong.
Tâm tình Chu Trình Ninh tốt rồi, bế Ngưu Ngưu lên, "Ngưu Ngưu gọi ba làm gì?"
Cái tay béo nhỏ của Ngưu Ngưu nỗ lực chỉ lên mặt mình, nhưng bởi vì mặc dày quá, cánh tay cũng không dài, cái động tác này làm ra liền buồn cười mười phần.
Chu Trình Ninh hiểu ngầm, hôn một cái trên mặt con trai, "Nam tử hán không thể tùy tiện muốn hôn hôn biết chưa? Không có lần sau."
Ba mẹ đều hôn mình rồi, Ngưu Ngưu nghe không hiểu lời ba nói, chỉ là vui vẻ mua may cánh tay nhỏ.
Mùng một tháng giêng với trẻ con mà nói trôi qua phi thường mau, cả một ngày Qua Qua đều ở bên ngoài, cơm trưa cũng ăn ở bên ngoài, tối đến lúc về lại nhà ông bà ngoại, một mình mẹ đang làm vằn thắn, nước trong nồi đã sôi trào, chuẩn bị cho sủi cảo vào.
Vốn dĩ Từ Hương Quyên là cùng nhau làm vằn thắn với các chị dâu, bởi vì gói gần xong rồi, nên cô mới bảo mấy chị dâu đi tìm mấy đứa nhỏ về ăn cơm.
Người lớn và trẻ nhỏ đều đã trở lại, cô cũng bảo bọn họ ngồi nói chuyện phiếm, chờ ăn sủi cảo là được.
"Mẹ!" Qua Qua mắt sắc, đã nhìn thấy trên chân mẹ đeo giày da nhỏ ngay lập tức rồi, nhưng bé không hô to lên giày da nhỏ, mà là chạy đến bên người mẹ nhìn chằm chằm giày da nhỏ trên chân mẹ.
Từ Hương Quyên chú ý tới ánh mắt Qua Qua, nhỏ giọng nói với Qua Qua, "Đây là ba mua cho mẹ."
Trong căn bếp nho nhỏ chen đầy cả, bọn nhỏ đều đến bên người ba mẹ mình ríu rít, không ai chú ý đến mẹ con Từ Hương Quyên với Qua Qua.
"Ba tốt." Qua Qua nhìn thấy giày da nhỏ của mẹ, còn vui vẻ hơn cả mình có đôi giày da nữa.
Tối nay là nấu sủi cảo ở nhà ba mẹ, Chu Trình Ninh không có cách nào đi theo bên người vợ, rốt cuộc anh đi theo chỉ là làm bận thêm thôi, một người to như này đứng ở đây thì kỳ cục, cho nên vẫn luôn ôm Ngưu Ngưu ngồi trong góc, nói chuyện với Ngưu Ngưu và đồng thời cũng chú ý tới Qua Qua nhìn đôi giày da, đôi mắt sáng lấp lánh.
Lúc trước ba đã nói không sai đi, đã đáp ứng mua giày da nhỏ cho mẹ thì nhất định sẽ mua, Chu Trình Ninh thầm nói những lời này trong lòng.
Tối đến về nhà, Qua Qua rửa mặt xong liền vào buồng trong, ngồi bên người ba, thổi phồng ba các kiểu.
Ngưu Ngưu ê ê a a nói chuyện theo chị, Chu Trình Ninh nghe đến lâng lâng.
"Qua Qua, ở bên ngoài con cũng đừng khen ba, chúng ta phải điệu thấp." Cũng là vì ở nhà, cho nên Chu Trình Ninh mới tùy tiện con gái khen anh.
Ở bên ngoài thì phải điệu thấp.
"Con biết rồi!" Qua Qua cao hứng, cái gì cũng đáp ứng.
Qua Qua cao hứng xong, ngay sau đó lại bắt đầu không vui, "Chị Tịch Tịch cũng không ở nhà trẻ, buổi chiều chỉ có một mình con ở văn phòng, không thể nói với chị Tịch Tịch rằng ba mua giày da nhỏ cho mẹ."
Chị Tịch Tịch không ở, bé liền không có ai nói chuyện.
Tiết học trên tiểu học của Tịch Tịch nhiều hơn Qua Qua ở nhà trẻ, tan học cũng càng trễ hơn, hai đứa bé không thể xáp lại với nhau, Qua Qua cũng là vào giữa trưa hoặc là giữa lúc giảng bài nói rõ với cô giáo, sau đó mới đi tìm chị Tịch Tịch chơi.
Giáo viên mầm non vốn không yên tâm với một đứa bé, mới đầu còn đi theo sau Qua Qua qua đó, sau này phát hiện một đứa bé như Qua Qua còn biết đường hơn cả một người lớn như cô, hơn nữa tiểu học không xa, ngay cả cách vách, dứt khoát không đi theo, trước lúc Qua Qua đi thì nói một tiếng là được.
Chu Trình Ninh: "Không phải ngày thường Qua Qua có đi tìm Tịch Tịch sao? Con ở văn phòng luyện chữ cho giỏi, viết chữ đẹp rồi, về sau lên tiểu học viết tên đẹp, giáo viên cũng sẽ có ấn tượng tốt với con."
"Không giống nhau......!Con đã biết viết tên mình với tên Ngưu Ngưu rồi." Ba căn bản không hiểu vì sao phải nói ở văn phòng.
Bởi vì bé muốn cái dì kia cũng nghe được mẹ có giày da nhỏ.
Từ Hương Quyên mới từ bên ngoài vào buồng trong: "Qua Qua thật lợi hại, Ngưu Ngưu còn chưa biết viết tên mình, chị đã biết viết tên của nó rồi."
Cô không phản đối con gái luyện chữ viết chữ, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng bọn họ làm cha mẹ cũng không cứng rắn ép con nó viết chữ, hết thảy đều xem tự nguyện.
Qua Qua đứa bé này lắm chủ ý, cô nghĩ rằng căn bản không có ai có thể bức ép con bé, người làm mẹ cô đây ép cũng không được.
Cũng tại tính tình cô bây giờ thật tốt quá, con nó cũng không phạm sai lầm gì lớn, cô cũng không tức giận được.
Ngưu Ngưu: "Chị."
Nghe thấy em trai gọi mình, Qua Qua: "Ngưu Ngưu phải mau mau lớn lên nha, như vậy là ba có thể dạy em viết chữ."
Sau đó chị liền được giải phóng rồi.
Nói Ngưu Ngưu xong, Qua Qua liền muốn tiếp tục thưởng thức giày da nhỏ của mẹ.
"Cũng không sợ thối." Từ Hương Quyên đã thay lại giày bông, thấy Qua Qua ngồi xổm cạnh giày, còn duỗi tay đi sờ giày, hết chỗ nói rồi."
"Không thối, Quyên, anh ngửi rồi."
Từ Hương Quyên:......!Không biết nên hình dung hai cha con này như nào nữa.
...
Ăn tết không cần buôn bán xác thật là phi thường nhàn nhã tự tại, sau khi các anh trai chị dâu sôi nổi trở về, cuộc sống cũng bình tĩnh trở lại.
Tối mùng 8 tháng giêng, Chu Trình Ninh nói kế hoạch của mình ra, "Quyên, lúc sinh nhật anh đó, chúng ta đi rạp chiếu phim xem điện ảnh đi."
Cũng không thể chờ cùng ngày mới nói, cùng ngày nói thì quá muộn, đều chưa chuẩn bị gì.
Từ Hương Quyên: "Dẫn theo Ngưu Ngưu với Qua Qua chứ? Vừa lúc có thể chụp tấm ảnh gia đình."
Cô vẫn luôn nghĩ chuyện ảnh gia đình đâu.
Sau khi lớn lên Qua Qua từng oán giận khi còn nhỏ cũng chưa có một tấm ảnh, Từ Hương Quyên không cảm thấy được chụp ảnh có cái gì hay, nhưng con gái nói vài lần, cô cũng nhớ kỹ.
Có thể chụp tấm ảnh gia đình.
Rạp chiếu phim ở trong huyện thành, nếu như đi huyện thành, có thể dẫn theo Ngưu Ngưu và Qua Qua, Ngưu Ngưu xem điện ảnh không cần tiền, trả tiền của Qua Qua là được rồi.
Chu Trình Ninh không muốn dẫn theo hai đứa nhỏ đâu, "Quyên, chỉ hai chúng ta thôi, Qua Qua với Ngưu Ngưu nhờ ba mẹ trông, Quyên em cứ nói với ba mẹ là chúng ta đi thăm ông nội."
Từ Hương Quyên cảm thấy ông chồng nhà mình là dự mưu đã lâu: "Ngay cả lý do cũng nghĩ kỹ rồi à?"
"Quyên, chúng ta còn chưa chụp ảnh kết hôn đâu, đến lúc đó lại chụp tấm ảnh kết hôn...!Đương nhiên phải nghĩ kỹ lý do, bằng không vô duyên vô cớ, ba mẹ cũng sẽ không trông con giùm chúng ta." Chu Trình Ninh nghe thấy ảnh gia đình, liền nhớ đến chuyện ảnh kết hôn, thầm nói mình quá sơ ý.
Từ Hương Quyên: "Đã kết hôn nhiều năm vậy rồi, chụp ảnh kết hôn gì chứ, không chụp, muốn chụp thì chụp ảnh gia đình."
"Quyên, tới sinh nhật năm nay là anh 30 tuổi, tuổi nhi lập, anh cũng đã tuổi nhi lập rồi, em có thể nghe lời anh không?" Chu Trình Ninh khó được mà cường ngạnh.
Nói đến tuổi, vợ còn nhỏ hơn anh 4 tuổi đâu.
Đây vẫn là lần đầu tiên Từ Hương Quyên nghe Chu Trình Ninh nói muốn cô nghe lời, "30 tuổi thì thế nào? 30 tuổi thì anh không phải chồng em à? Anh liền không phải là Chu Trình Ninh à?"
"Quyên."
Lại là loại ngữ khí này, rốt cuộc khi nào cô mới có thể miễn dịch đây, "Được rồi được rồi, đáp ứng anh là được."
Cho nên hai người họ xem như đi hẹn hò? Thế giới hai người sau lưng hai đứa nhỏ?
Từ Hương Quyên cứ cảm thấy không quá quen với cái từ hẹn hò này, bọn họ cũng vợ chồng già rồi, xem điện ảnh với chụp ảnh kết hôn gì chứ hả.
Chu Trình Ninh: "Vậy Quyên, đừng quên nói với ba mẹ, chúng ta là đi thăm ông nội."
Từ Hương Quyên: "Ừ ừ, em biết rồi."
Tới mùng 10 tháng giêng, hai vợ chồng thật đúng là mới sáng sớm đã đưa Qua Qua và Ngưu Ngưu đến nhà ông bà ngoại bọn nó.
Hôm nay không phải ngồi xe khách, là Chu Trình Ninh lái xe chở Từ Hương Quyên đi huyện thành.
Qua Qua: "Mẹ, vì sao đi nhà ông cố lại không dẫn theo con với Ngưu Ngưu?"
Đứa bé khó ứng phó nhất và cũng dễ ứng phó nhất chính là Qua Qua, Từ Hương Quyên: "Vì hôm nay phải ở bên chỗ ông cố rất lâu, cho nên không dẫn theo Qua Qua với Ngưu Ngưu, hôm nay Qua Qua không có ba quản viết chữ, có thể tùy tiện đi chơi, cầm lấy 2 mao tiền này đi, lúc chơi nhớ rõ trông chừng em trai chút."
Qua Qua lắm vấn đề, khó ứng phó, nhưng Qua Qua thấy tiền sáng mắt, cái này liền dễ ứng phó.
Quả nhiên, 2 mao tiền đã thành công giải thích nghi hoặc cho Qua Qua, nhét 2 mao tiền vào túi, "Mẹ, ba, về sớm một chút, bằng không Ngưu Ngưu phải khóc."
Lúc này Ngưu Ngưu có ông ngoại ở bên cùng chơi đồ chơi, hôm qua Từ Hương Quyên đã mua một chiếc ô tô con bằng gỗ nhỏ, hôm nay nó đã thành công hấp dẫn lực chú ý của Ngưu Ngưu.
Thu phục Qua Qua rồi, Chu Trình Ninh liền đạp xe đạp chở Từ Hương Quyên rời đi.
Vốn là tính đi xem điện ảnh trước, Chu Trình Ninh lâm thời quyết định đi chụp hình kết hôn trước.
"Trông thật đắt." Hai người tìm được một tiệm chụp ảnh, Từ Hương Quyên đều chẳng muốn đi vào.
Lúc này chụp ảnh nào có thuận tiện như đời sau, trong nhà cũng mua nổi cameras, muốn chụp liền chụp.
"Quyên, anh có mang tiền." Anh mang theo 25 tệ chẵn, có đắt đi nữa thì kiểu gì cũng không có khả năng xài hết 25.
Từ Hương Quyên: "A Ninh, anh còn chưa nói cho em biết anh thừa bao nhiêu tiền đâu."
Chu Trình Ninh vẫn là không muốn giao hết gốc gác cho vợ, rốt cuộc anh muốn xài tiền trên người vợ, nhưng vợ cứ luôn nói không cần, anh cảm thấy vẫn là cần, cho nên đều không muốn nói thật với vợ, "Quyên, tiền là của anh."
Từ Hương Quyên: "Rồi rồi, em biết, em rõ rồi, em không hỏi."
Chu Trình Ninh cảm thấy ngữ khí của vợ là tức giận, bèn thành thật giao gốc gác ra: "Quyên, anh có 25 tệ."
Từ Hương Quyên: "Tiền của anh tự anh cất đi, đừng nói cho em."
Cô cảm thấy chính mình còn rất mâu thuẫn, một mặt cảm thấy đàn ông phải có tiền, một mặt khác lại khó chịu khi ông chồng nhà mình không nói thật với mình.
Chu Trình Ninh: "Quyên, vậy về sau anh không nói cho em, em cũng đừng hỏi anh."
Vốn dĩ Từ Hương Quyên mới khuyên chính mình xong, nghe ông chồng nhà mình nói như vậy, giận sôi máu, "Có biết nói chuyện không đó?"
Chu Trình Ninh: "Biết."
Từ Hương Quyên: "Dẹp đi, chúng ta vào thôi."
Cô cảm thấy nói chuyện với ông chồng nhà mình nữa, lông tóc đều phải tức muốn nổ.
Chu Trình Ninh cho rằng mình có chắc chắn là chọc vợ tức giận, nhưng lại không biết điểm tức giận của vợ là ở đâu, bèn dứt khoát đi chụp hình trước vậy, không nghĩ cái khác.
"Chụp hình kết hôn, muốn thuê lễ phục kiểu Trung hay là kiểu Tây?" Ông chủ tiệm chụp hình nghe thấy vợ chồng son nói muốn chụp hình kết hôn, rất là quen thuộc mà hỏi chuyện lễ phục.
Từ Hương Quyên: "Không thuê..."
Chu Trình Ninh không chờ vợ nói hết lời đã vội vàng mở miệng, "Cho bọn tôi cả hai loại, hai loại mà được triển lãm trong tủ kính kia."
Triển lãm trong tủ kính đa số vẫn là ảnh gia đình, Chu Trình Ninh có nhìn thấy 2 tấm hình kết hôn, hẳn chính là kiểu Tây và kiểu Trung.
"Chụp ảnh màu hay là đen trắng?"
Chu Trình Ninh: "Bọn tôi muốn ảnh màu."
Anh thích màu sắc rực rỡ, ảnh màu chắc chắn đẹp.
Tổng cộng 15 tệ, một tháng sau tới lấy hình, tiếp theo đi thay quần áo đi, tiểu Cung, lấy quần áo tới, đưa hai vị khách đi phòng thay quần áo đi."
Tiểu tử bị gọi động tác lưu loát đi lấy quần áo, "Dạ sư phụ, đi ngay đây."
Từ Hương Quyên cứ cảm thấy là đang cường mua cường bán, tiệm chụp hình này hẳn là cũng chẳng làm ăn được gì, thật vất vả mới tới một vụ làm ăn, cho nên cũng chẳng chờ khách phản ứng lại đã trực tiếp quyết định rồi.
Ông chồng nhà mình còn đang cười ngây ngô, chả biết cười cái gì...!Dẹp đi, hôm nay là sinh nhật anh, cứ dựa theo ý anh ấy là được.
Lễ phục kiểu tây chính là sa rê với tây trang, kiểu trung là long phượng quái, nhìn cũng chẳng hoàn mỹ lắm, rốt cuộc chỉ là dùng để chụp ảnh, trông tạm được là xong.
Thấy trang phục không quá bẩn, bất mãn trong lòng Từ Hương Quyên với tiệm chụp hình này mới thoáng yếu bớt.
Trang phục vẫn có lớn nhỏ, bằng không nếu tới cái "free size", đàn ông với kiểu thân hình cao lớn như Chu Trình Ninh đây liền không dễ mặc quần áo.
Từ Hương Quyên mới thay váy cưới xong đi ra, liền có người phụ nữ cầm cái hộp lại đây, "Nữ sĩ, để tôi trang điểm cho chị."
Chu Trình Ninh sớm đã xong, anh không cần trang điểm, nhưng phải làm tóc, phải để vợ chuẩn bị cho tốt trước rồi mới có thể đến phiên anh, cho nên liền ở ngay bên người vợ nhìn.
"Có thể để tôi tự trang điểm không, cô giúp tôi làm tóc đi." Từ Hương Quyên nhìn thấy cái hộp mở ra, đồ trang điểm và trang sức trên tóc đơn sơ triển lãm trước mắt mình, trực tiếp mở miệng.
Tuy trên ảnh chụp kiểu cũ không nhìn ra được cụ thể trang dung trên mặt, nhưng nghĩ đến có người tô vẽ trên mặt, hơn nữa vẽ ra còn không biết xấu đẹp, cô liền không vui.
"Nữ sĩ chị biết trang điểm chứ?"
"Biết, tóc tôi khá dài, cô giúp tôi làm tóc là được." Người phụ nữ không quá tin tưởng cô, Từ Hương Quyên vẫn là kiên trì muốn tự mình trang điểm.
Người phụ nữ trang điểm tạo hình gật đầu, tiết kiệm thời gian là một điểm, chị ta cũng muốn biết vị nữ sĩ tuổi thoạt nhìn không lớn, cái gì cũng không hiểu này có thể trang điểm cho chính mình thành cái dạng gì.
Nền tảng là tốt, nhưng trên mặt chẳng có thứ gì, nhìn đã cảm thấy chưa từng tiếp xúc, đơn thuần tò mò muốn tự mình thử xem thôi.
Nói đến vẫn là lần đầu tiên gặp được khách như vậy, muốn tự mình trang điểm, trước kia đôi tân nhân nào sẽ như vậy? Nữ sĩ đều thẹn thùng, chị ta làm xong, có tiên sinh nào không khen vợ mình đẹp?
Từ Hương Quyên cũng chẳng thế nào hiểu biết đám đồ trang điểm kia, phải nhìn chữ mới có thể biết là cái gì.
Chỗ này còn có kem bảo vệ da, Từ Hương Quyên trước hết dùng kem bảo vệ da thoa mặt một lần, trên môi cũng cẩn thận tô chút, không có son dưỡng môi, son môi chỗ này khá khô, chắc chắn phải nhuận nhuận môi chút, bằng không soi môi kẹt ở trên môi cũng khó coi.
Phủ nền đơn giản kết thúc, Từ Hương Quyên tô phấn che khuyết điểm lên mặt, phấn cũng không phủ quá dày, bản thân cô đã trắng, không cần tô phấn quá dày, tiếp theo chính là dùng tới son môi, phấn mắt, má hồng, kẻ đường mắt, phấn tạo bóng mắt.
Tuy dùng đồ trang điểm bất đồng, nhưng Từ Hương Quyên nhìn chữ trên đó xong, biết được đều là thứ gì rồi, rất mau là có thể lên tay, vào lúc "nhà tạo hình" của tiệm chụp hình làm kiểu tóc, đội khăn sac ho cô xong xuôi, cô cũng trang điểm xong rồi.
"Nữ sĩ, chị cũng là làm trang điểm à?" Quả thực chính là cướp bát cơm.
"Không phải, tôi chỉ là biết trang điểm thôi."
Vợ trang điểm xong, mặt lập tức minh diễm lên, tuổi cũng lên theo rồi, nhưng không phải nói có vẻ già, mà là so với thanh tú non nớt khi chưa trang điểm ấy, thành thục không ít.
Mắt Chu Trình Ninh đều phải dời không ra.
"Trang điểm thật đúng đẹp, hơn nữa còn như lão làng."
Từ Hương Quyên: "Tự mình cân nhắc bậy...!Hiện tại chắc có thể chụp hình rồi đi?"
"Phải làm tóc cho nam sĩ trước."
"Vậy làm tóc cho tiên sinh tôi trước đi."
Chu Trình Ninh thì đơn giản nhiều, không cần vấn tóc đội khăn voan, trực tiếp bôi dầu bôi tóc, bôi ra cái kiểu tóc vuốt ngược.
Tóc Chu Trình Ninh bôi xong rồi, hai vợ chồng sóng vai ngồi trên ghế dài chuẩn bị chụp ảnh, Từ Hương Quyên thì muốn mau chóng kết thúc, cô đều phải lạnh chết mất.
Váy cưới dùng để chụp hình thì đẹp đó, nhưng vào mùa đông là thật sự lạnh, tiệm chụp hình cũng không có máy sưởi.
Hai vợ chồng phối hợp ăn ý, trên mặt Chu Trình Ninh không giấu được tươi cười ngọt ngào, còn Từ Hương Quyên vì để mau chóng kết thúc, cũng có thể nhe miệng cười, hai vợ chồng đều rất ăn ảnh.
Kiểu Tây rất mau đã chụp xong, kiểu Trung thì ấn theo lưu trình cũng kết thúc.
Chụp xong rồi Từ Hương Quyên thay quần áo của mình rồi đi rửa mặt ngay, Chu Trình Ninh thì lại là bị cô ấn đầu gội sạch, nước ấm với dầu gội thì tiệm chụp hình đều có thể cung cấp.
Chu Trình Ninh xoa tóc: "Quyên, rất đẹp mà, vì sao phải gội đi nhanh như vậy?"
Từ Hương Quyên: "Bởi vì em cảm thấy mặt dơ dơ......!Có đẹp cũng đừng nghĩ mua cho em mấy thứ đó, tiết kiệm chút tiền đi, mua sách mua bút cho mình đều được."
Cô là thật sợ, vẫn là cái ý tưởng kia, tuy rất vui vì ông chồng nhà mình tồn tiền nghĩ đến cô, mua đồ cho cô, nhưng có vài thứ cô cảm thấy căn bản là không cần thiết, không cần thiết thì không cần mua.
Chu Trình Ninh: "Quyên, tiếp theo chúng ta đi rạp chiếu phim, trong túi anh có hạt dưa, chờ lát nữa chúng ta lại mua cái khác ăn, anh vẫn còn tiền."
Ông chồng nhà mình chỉ thích giả ngu giả ngơ, Từ Hương Quyên trừng mắt liếc anh một cái, kéo cánh tay anh, "Tùy anh."
Tới rạp chiếu phim rồi, Chu Trình Ninh mua 2 cái bánh hạt mè, một chén chè đậu xanh, lúc này đã gần trưa, người tới xem điện ảnh không nhiều lắm, đồ ăn vặt chả có gì lựa chọn, nhưng cũng may rạp chiếu phim ít người, rộng rãi.
Vé xem phim 3 mao tiền 1 tấm, Chu Trình Ninh mua 2 tấm liền đi vào.
Phim bọn họ xem là một bộ điện ảnh đánh võ, chất lượng hình ảnh và âm sắc đều chẳng ra gì, Chu Trình Ninh lại xem đến mười phần mê mẩn.
Âm thanh của phim đánh võ rất lớn, Từ Hương Quyên cũng ngủ không được, chỉ có thể xem cùng với ông chồng nhà mình.
Cô vẫn là khá thích phim tình cảm hơn, phim đánh võ thì hoàn toàn không cách nào tập trung tinh thần mà xem.
Điện ảnh chẳng cách nào xem vào, Từ Hương Quyên liền yên lặng ăn đồ ăn, ăn rồi ăn, không cẩn thận ăn sạch, chỉ thừa có cái bánh hạt mè, mà A Ninh nhà cô xem điện ảnh xem đến nhập thần mười phần, cái gì cũng chưa ăn.
Xem điện ảnh xong, Từ Hương Quyên đã no rồi.
Ra khỏi rạp chiếu phim, Chu Trình Ninh ngượng ngùng, "Quyên, hay chứ, lần đầu tiên anh xem điện ảnh, không cẩn thận mê mất."
Từ Hương Quyên: "Ừ, rất hay, cảnh đánh nhau rất tinh tế, kỹ thuận diễn của diễn viên cũng tốt."
Từ khi nào cô cũng bắt đầu trợn mắt nói dối rồi?
Chu Trình Ninh chưa đã thèm: "Quyên, lần sau chúng ta tới xem tiếp nhé."
Từ Hương Quyên: "Ân, lần sau còn tới."
Không có lần sau.
Chu Trình Ninh: "Ngay ngày tới lấy ảnh chụp đi, vừa lúc để chúng ta xem điện ảnh."
Từ Hương Quyên:......!Làm sao bây giờ? Ông chồng nhà cô đã an bài xong thời gian hẹn hò lần sau rồi......!Cô có thể cự tuyệt chứ?
Từ Hương Quyên: "Được, A Ninh, lần sau tới xem đi, hôm nay anh dẫn em đi dạo nửa ngày rồi, anh ăn xong cái bánh mè này, chúng ta đi tòa lầu bách hóa đi dạo."
Bánh mè vốn đã chẳng phải nóng, Chu Trình Ninh chuẩn bị ăn, vợ bảo anh ăn từ từ, cô mua chén chè đậu xanh cho anh.
Trưa nay thì ứng phó trước đi, ăn xong liền đi tòa lầu bách hóa, chờ dạo tòa lầu bách hóa xong, lại ăn chút bữa chính là xong.
Từ Hương Quyên đi dạo tòa lầu bách hóa là muốn chọn quà sinh nhật cho ông chồng nhà mình, rốt cuộc năm nay 30 tuổi, qua 20 rồi, mỗi một cái tuổi tròn đều có ý nghĩa..