CÔ VỢ CÂM CỦA TÔI



Tất cả mọi ánh mắt đều nhìn về phía chiếc xe màu trắng bạc.

Mọi người tập trung nhìn cô gái ngồi trên ghế sau xe, trong đó cũng có cả Thư Kha.

Lệ Chấn Nam nhạy bén nhìn thoáng qua góc nghiêng của người phụ nữ trong xe, lông mày rậm lập tức nhíu lại, cơn giận trong lòng cuộn trào lên như mưa to gió lớn.

Cập nhật sớm nhất tại.

Thư Kha nhìn chằm chằm cô gái trong xe, hơi nhếch môi, cô đến rồi! Nếu không đến thì sao thưởng thức trò hay được chứ?

Trong lòng thì nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt lại làm ra vẻ đau khổ, yểu điệu kéo tay Lệ Chấn Nam, làm nũng: “Anh Chấn Nam, sao cô ta cũng đến rồi?”

Sắc mặt của Lệ Chấn Nam lập tức trở nên u ám đến đáng sợ.

Thư Kha hơi mím môi, còn cố ý làm ra vẻ đáng thương, sợ hãi, lo lắng.

Người phụ nữ càng như vậy càng dễ khiến đàn ông thấy thương hương tiếc ngọc hơn.


Lệ Chấn Nam không nhúc nhích, ánh mắt hung ác nhìn theo Thư Tấn chậm rãi bước xuống từ trên xe.

Hôm nay cô mặc váy dài đến mắt cá chân, giày cao gót đế bằng, dù đang mang thai cũng không mất vẻ nữ tính và gợi cảm của con gái, một cái nhíu mày một nụ cười đều thể hiện ra vẻ ngoài xinh đẹp.

Dù vậy cũng không thể khiến người đàn ông động lòng dù là một chút, Lệ Chấn Nam nhanh chóng dời mắt đến, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo sự tàn nhẫn và tuyệt tình trước giờ chưa từng có.

Phóng viên truyền thông xung quanh lại thầm hoan hô, đây là hai cô chủ của nhà họ Thư gặp nhau, không cần nghĩ cũng biết đây là chủ đề nóng cho trang đầu ngày mai rồi!

Các ký giả hoan hô, hưng phấn đến mức khó nói thành lời, vô số micro chen lấn đưa về phía Lệ Chấn Nam, câu hỏi cũng lũ lượt kéo đến.

“Nghe đồn Chủ tịch Lệ rõ ràng đã có vợ hiện còn qua lại với chị dâu, xin hỏi đây có phải là thật không?”

“Nghe đồn Chủ tịch Lệ với cô Thư Tấn là cưới chạy bầu, xin hỏi chuyện cụ thể là như thế sao?”

Miệng của mấy phóng viên như lắp động cơ, hỏi rất nhiều câu, tất cả đều nhằm vào chị em Thư Kha và Thư Tấn.

“Xin hỏi Chủ tịch Lệ, danh tính người anh yêu vẫn luôn là một ẩn số, rốt cuộc là ai, có thể tiết lộ một chút không?”

“Việc này có ảnh hưởng đến hôn nhân của anh và cô Thư Tấn không? Nghe nói tình cảm của vợ chồng hai người vẫn luôn bất hòa, có đúng không?”

Các ống kính chĩa thẳng vào, Thư Tấn bị các phóng viên chen lấn đưa đẩy, cô còn phải cẩn thận bảo vệ cái bụng nhô cao của mình, lo lắng đứa bé trong bụng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.

Bảo vệ và trợ lý cũng đồng loạt chạy tới giải tán các phóng viên, tạo ra một con đường để mấy người Lệ Chấn Nam đi qua.

Vốn dĩ cứ tưởng vở kịch này sẽ kết thúc như thế, mấy phóng viên cũng đều tỏ vẻ thất vọng.

Người đàn ông lại nhìn chằm chằm trên người Thư Tấn, nhìn vào bụng dưới nhô lên của cô, trong mắt thoáng có ánh sáng lướt qua.

Thư Tấn bị ánh sáng trong mắt anh làm hoảng sợ, vội vàng dời mắt đi, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói trầm khàn như âm thanh tự nhiên của người đàn ông.

“Tình cảm vợ chồng bất hòa? Cho hỏi đây là lời đồn khi nào vậy?”

Vừa dứt lời, Thư Tấn cảm thấy người hơi khựng lại, một sức mạnh giữ lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, Thư Tấn còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông đã cúi người, bờ môi nhanh chóng áp lên môi cô.

Nụ hôn đột nhiên xuất hiện, nhưng chỉ là lướt qua, chứ không hôn sâu vào.

Nhẹ nhàng như một cơn gió ấm thổi qua đáy lòng Thư Tấn.


Còn chưa đợi cô kịp phản ứng, người đàn ông đã thẳng người dậy, cánh tay dài cũng không rời khỏi vòng eo nhỏ nhắn của người phụ nữ, vẫn ôm lấy cô, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào mặt cô, cười mỉm, trông vô cùng ấm áp.

Lệ Chấn Nam chậm rãi cất lời, nhưng nói với tất cả các phóng viên: “Tình cảm của tôi và vợ vẫn luôn rất tốt!”

Mọi người ngây ra, sau đó, anh lại nhìn thoáng qua Thư Kha bên cạnh, lời nói nhẹ nhàng, không thể cảm nhận được chút hàm ý sâu xa nào.

“Vậy xin hỏi Chủ tịch Lệ, anh còn nhớ cô Hàn không?”

Câu nói người nào đó khiến không khí xung quanh lập tức trở nên lạnh lẽo.

Đôi mắt lạnh lẽo của Lệ Chấn Nam tàn nhẫn nhìn về phía người cất lời, khuôn mặt đẹp trai nhưng u tối lộ vẻ khó dò.

Lặng ngắt như tờ.

Các phóng viên nghe thấy thế đều ngẩn người, khi lấy lại tinh thần thì Lệ Chấn Nam đã đỡ Thư Tấn, xoay người đi vào trong khách sạn.

Người đàn ông cao lớn rắn rỏi với bóng lưng đẹp trai, hình ảnh dịu dàng dắt vợ yêu khắc sâu vào lòng người.

Nhưng chỉ mỗi Thư Tấn biết vẻ mặt người đàn ông đang vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt u ám, lóe ra ánh sáng tàn nhẫn khiến người ta run sợ!

Mọi người đều biết cô Hàn vừa được nhắc đến kia.

Là khu vực đóng chặt trong đáy lòng anh, cũng là một cái gai ăn sâu bén rễ.

Nghĩ đến đây, trái tim của Thư Tấn vô cùng đau đớn!

Tiến vào đại sảnh, thoát khỏi tầm mắt của các phóng viên, người đàn ông lập tức đứng xa ra, trên khuôn mặt tuấn tú không có chút cảm xúc.

Động tác chán ghét đó như một cây kim sắc bén đâm sâu vào lòng Thư Tấn.

“Sao cô lại đến đây?”

Trên đầu vang lên giọng nói lạnh lùng của người đàn ông, trong mắt xẹt qua ánh sáng lạnh lẽo.

Thư Tấn chậm rãi ngẩng đầu lên, vừa mới chạm vào ánh mắt người đàn ông đã bị sự lạnh lẽo trong mắt anh làm hoảng sợ, lúng túng mím môi.

“Ôi chao anh Chấn Nam, anh nói chuyện với con câm, nó cũng không thể trả lời anh được!” Thư Kha đứng một bên thân mật kéo lấy cánh tay của Lệ Chấn Nam làm nũng, muốn thân mật bao nhiêu thì thân mật bấy nhiêu.


Thư Tấn chỉ im lặng đứng một bên, nhìn chằm chằm cánh tay mạnh mẽ và bàn tay thon dài của người đàn ông, đó là nơi cô chỉ có thể nhìn chứ không thể với, nhưng Thư Kha lại có thể nắm lấy một cách tùy ý như thế.

“Được rồi, chúng ta đừng quan tâm cô ta, anh Chấn Nam, mau đi vào thôi! Người ta thấy hơi đói rồi!” Thư Kha làm nũng, còn thoáng liếc nhìn Thư Tấn một cái.

Ánh mắt đó như đang nói, xem đi, người đàn của cô sớm đã thuộc về tôi!

Thư Tấn căm giận siết chặt tay, cảm giác không cam lòng ngưng tụ nơi đáy lòng.

Sắc mặt Lệ Chấn Nam u ám, không chút biến sắc đẩy tay Thư Kha ra.

Lúc này, một giọng nói vang lên từ phía xa cắt ngang mạch suy nghĩ của mọi người.

“Chấn Nam à!”

Thư Tấn xoay người nhìn lại, ngạc nhiên nhìn mẹ chồng Tưởng Chi Châu đi ra từ sảnh tiệc, đang ung dung đi về phía này.

“Thư Tấn là mẹ gọi đến, đêm nay là buổi họp báo sản phẩm mới của Lệ Thị, là mợ chủ của Lệ Thị, nó không đến thì còn ra thể thống gì nữa!”

Lúc Tưởng Chi Châu nói chuyện còn nhìn chằm chằm Thư Kha bằng ánh mắt sắc bén, khiến cô ta hơi lo lắng.

Thư Kha vội gượng cười, tiến lên lấy lòng, cười dịu dàng nói: “Chào bác gái!”

Tưởng Chi Châu lại chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái, chỉ kéo tay Thư Tấn nhét vào tay Lệ Chấn Nam, nhỏ giọng dặn dò: “Thân là chủ tịch của Lệ Thị, trường hợp này, có lẽ con cũng hiểu rõ bên nào nặng bên nào nhẹ đúng không?”

Nét mặt người đàn ông lập tức bị cơn tức giận bao phủ, nhưng anh không nói gì, chỉ nắm tay Thư Tấn, nhanh chân bước vào đại sảnh.

Anh nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của người phụ nữ, nhưng so với cảm giác đau đớn trong lòng, cái này thì có đáng là gì đâu?




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi