CÔ VỢ CÂM CỦA TÔI



Trong bóng đêm, Thư Tấn mở to mắt cũng khó có thể nhìn được biểu cảm trên khuôn mặt của người đàn ông này, nhưng tiếng nói trầm thấp cùng động tác mạnh mẽ khiến cô cảm nhận được sự bất an.

Lệ Chấn Nam quá cường thế, dưới giường âm trầm bất định, trên giường lại mạnh bạo như sói, chuyên chế lại ngoan độc, mỗi một ánh mắt cùng hành động đều để lộ sự kiểm soát siêu cường.

Không thể giải thích được, mỗi lần đối mặt như vậy, Thư Tấn đều nhớ lại những chuyện cũ không tốt, trong lòng dâng lên cảm giác khủng hoảng khó hiểu, cô lại muốn chạy trốn theo bản năng.

Nhưng cô chưa kịp phản ứng thì hai cổ tay mảnh khảnh đã bị Lệ Chấn Nam dễ dàng bắt được, dùng một tay nắm lấy kéo qua đỉnh đầu cô.

Cô giống như tù binh, bị anh chinh phục hoàn toàn.

Ấn lên vách tường, vừa không thể động đậy, đồng thời hai tay còn mất đi khả năng giãy dụa chống cự.

Trong bóng tối, Thư Tấn mở to mắt nhìn anh, Lệ Chấn Nam ở ngay bên cạnh cô, khoảng cách gần trong gang tấc, hơi thở giao nhau, ở giữa nơi hơi thở giao nhau lại lộ ra sự lạnh lẽo dị thường.

"Thân phận của cô là gì, nên làm cái gì, không nên làm cái gì, còn cần tôi nhắc lại lần nữa để cô tỉnh lại à?"

Tiếng nói vang vọng bên tai cô lạnh băng giống như nước lạnh tháng chạp, đánh vào trái tim cô.

Thư Tấn bất đắc dĩ nhắm mắt lại, chỉ tiếng cô không nói được, nếu không cô thật sự muốn phản bác một câu: "Vậy còn anh và Hàn Phương Lộ thì sao?"


Mối quan hệ người yêu cũ vốn dễ dàng khiến người hiểu lầm nhất.

Dù Hàn Phương Lộ có vĩ đại cỡ nào, thiện lương và thấu hiểu lòng người ra sao cũng không dám chắc rốt cuộc cô ta có ác ý hay không, đối với người đã kết hôn mà nói, đây không nên tránh để khỏi bị dị nghị hay sao?

Nhưng lời này cô lại không cách nào nói ra được.

Chỉ có thể chôn trong lòng, lâm râm đau đớn.

"Nhớ kỹ."

Bàn tay to dài của anh đột nhiên nâng mạnh cằm cô lên, sức lực rất lớn, lại nói lời cảnh cáo lần nữa: "Chỉ cần một ngày cô vẫn còn là bà Lệ thì nhất định phải tận chức tận trách, tuân thủ nghiêm ngặt chuẩn mực đạo đức của phụ nữ!"

Thư Tấn quay mặt đi, thoát khỏi bàn tay anh, cô c ắn môi dưới.

May mắn lúc này không bật đèn, nếu không anh nhất định có thể nhìn thấy dưới sự bi phẫn trong mắt cô chính là sự bất đắc dĩ và bất lực.

Anh có thể lấy thân phận người chồng yêu cầu cô làm gì đó, nhưng cô lại không thể lấy lập trường của người vợ để yêu cầu anh một điều gì!

Vô lý đến cùng cực!

Cả đêm miên man, vất vả lắm mới trôi qua một đêm.

Ngày hôm sau, tuy rằng mưa đã nhỏ hơn, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu sẽ tạnh hẳn, mưa to suốt một ngày một đêm, từ vùng ngoại thành bên này mà muốn quay về nội thành thì có thể so với lên trời.

Nhưng có thể ngăn trở người khác lại không có cách nào ngăn trở Lệ Chấn Nam.

Sáng sớm, Thư Tấn rời giường đi rửa mặt, lúc xuống nhà nhìn thấy anh đã sớm đổi một bộ tây trang, sạch sẽ tao nhã ngồi ở khu dùng cơm, vắt chéo chân đọc báo.

Thư Tấn ngồi xuống đối diện anh, ăn xong bữa sáng, anh lập tức đứng dậy đi thẳng ra ngoài.

Cô bước bước nhỏ theo sau anh, lên xe, đi đến bờ biển, có ca nô đến đón hai người, đưa hai người quay về nội thành.

Mưa nhỏ tí tách rơi xuống mặt biển, im lặng không tiếng động.

Từ ngoại thành đi đến nội thành, suốt cả buổi sáng, hai người im lặng không nói một lời, không khí xấu hổ bao trùm, chẳng những không mất mà còn phóng đại hơn.

Lệ Chấn Nam đi thẳng đến công ty, sau khi anh xuống xe, tài xế lại đưa Thư Tấn quay về biệt thự.

Giống như rơi vào cục diện chiến tranh lạnh, chỉ là Thư Tấn không hiểu ra sao, cô không nhớ rõ mình đã đắc tội anh thế nào…

Nhưng dường như đã là thói quen từ lâu, dù sao từ sau khi kết hôn, Lệ Chấn Nam vẫn luôn đối xử với cô như thế, hờ hững lạnh nhạt, thật sự coi cô là người xa lạ quen thuộc nhất.


Xa cách một đêm, bây giờ quay về nhà, vừa mới vào cửa, cô còn chưa kịp đổi giày đã nghe thấy tiếng nói bập bẹ của Bé Đằng.

Tiếng trẻ con bi bô tức giận của bé con đặc biệt dễ nghe.

Thư Tấn nhanh chóng đổi dép rồi vội cất bước vào nhà, ngay khi cô chuẩn bị ôm con từ tay bảo mẫu, giọng nói tức giận của Tưởng Chi Châu đột ngột vang lên bên tai.

"Hôm qua cô đi đâu đấy? Thế mà đi cả đêm không về nhà! Cô quên mình đã làm mẹ rồi à? Quên Bé Đằng rồi đúng không?"

Thư Tấn chợt dừng lại, cô ngước mắt nhìn lên, đụng phải ánh mắt của Tưởng Chi Châu đang bước xuống nhà, cô không ngờ bà ta vẫn còn ở đây.

"Tôi cho cô đi tham gia tụ hội chứ không phải cho cô đi một ngày một đêm không về!"

Tưởng Chi Châu nhìn cô chằm chằm, không hiểu sao càng nhìn càng tức giận, thật không hiểu vì sao lúc trước khi bà cụ qua đời lại viết trên di chúc rằng nếu Lệ Chấn Nam không cưới Thư Tấn làm vợ thì sẽ tước bỏ quyền thừa kế của nó.

Vốn định qua loa cho xong, không ngờ Thư Tấn lại có thai.

Mặc dù gia nghiệp nhà họ Lệ lớn, thực lực mạnh, nhưng con cái không nhiều, nếu có thể có thêm con nối dòng thì cũng là vô cùng tốt.

Nếu không làm sao Tưởng Chi Châu có thể để Thư Tấn tiếp tục ở lại nhà họ Lệ.

Càng nghĩ, lửa giận trong lòng bà ta càng lớn, giận giữ nói: "Cả đêm cô không về, có biết Bé Đằng khóc loạn bao lâu không? Lúc trước nói không cho cô chăm con thì cô không chịu! Bây giờ cho cô chăm cô lại chăm không tốt!"

"Thư Tấn, đây là nhà họ Lệ, Bé Đằng là cháu trai duy nhất của tôi, nếu cô không muốn thì sớm đi đi!"

Lời đuổi người cũng đã nói ra, Thư Tấn còn có thể nói được gì.

Huống chi cô cũng không nói được.

Cho dù dùng ngôn ngữ của người câm điếc để biểu đạt, Tưởng Chi Châu cũng không muốn nhìn.

Cô ngoan ngoãn rũ mắt, cung kính đứng đó nghe mẹ chồng răn dạy.

Tưởng Chi Châu quả trách hơn nửa giờ, cuối cùng là do Lệ Đằng khóc nháo, bảo mẫu không dỗ được, Thư Tấn mới vừa ôm bé một cái, bé lập tức nín khóc.

Làm bà nội, sao có thể không thương cháu mình.

Lúc này Tưởng Chi Châu mới từ bỏ, thao thao bất tuyệt xong lại dặn dò vài câu, sao đó mới rời khỏi nhà họ Lệ.

Mẹ chồng vừa mới đi khỏi, Thư Tấn lập tức ôm Bé Đằng lên phòng, một đêm không gặp, cô đã nhớ con muốn chết, ôm chặt con vào ngực, hôn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của con, trêu Bé Đằng cười khanh khách không ngừng.


Lúc này, di động đột nhiên vang lên.

Mới vừa nghe điện thoại, đầu bên kia lập tức truyền đến tiếng nói trầm thấp quen thuộc của người đàn ông vang lên, dễ nghe đến mức có thể làm cho lỗ tai mang thai.

"Đi ra ngoài đi, tôi ở cửa sau biệt thự."

Thư Tấn ngây ra, nhìn số điện thoại trên mà hình di động, cô nhíu mày.

Đặt Bé Đằng lên xe trẻ con, bão mẫu tạm thời trông coi, cô đi xuống nhà từ lối sảnh sau, nhìn thấy một chiếc xe màu trắng có rèm che đậu ở bên ngoài, bên cạnh chiếc xe là một người đàn ông mặc thường phục, cầm một chiếc ô màu đen đứng đó.

Trong mưa gió, người này đầy phong trần mệt mỏi, lại làm cho lòng người có cảm giác được an ủi vô cùng.

Thư Tấn tìm một cái áo khoác, khoác lên người rồi bước nhanh ra ngoài.

Vừa mới ra khỏi biệt thự, vài giọt mưa rơi trên người cô, Lâm Thế Tráng đúng lức bước lên nâng cô che cao trên đầu cô, ngăn cách cô khỏi màn mưa.

"Xin lỗi, thời tiết thế này còn gọi em ra ngoài..." Anh ta xin lỗi, thái độ vẫn luôn khiếm tốn như thế.

Thư Tấn khẽ lắc đầu, tỏ vẻ không có việc gì.

Cô sử dụng ngôn ngữ của người câm để nói chuyện với anh ta.

Đôi mắt sâu thẳm của Lâm Thế Tráng nhìn cô, trước khi nói, anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, sáng quắc và hơi bất thường.

"Sở dĩ em gả cho Lệ Chấn Nam có phải vì mẹ em không?"

Giây phút những lời này nói ra, Lâm Thế Tráng cảm giác tảng đá vẫn luôn đè chặt trên ngực mình bấy lâu nay lập tức chuyển dịch, cũng nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng Thư Tấn lại biến sắc, nhìn anh ta với ánh mắt nghi hoặc.

"Tôi nói đúng đúng không! Là mẹ con Tiết Á Tuệ và Thư Kha, bọn họ khống chế mẹ em, buộc em gả vào nhà họ Lệ!" Anh ta nói tiếp.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi