CÔ VỢ CÂM CỦA TRÙM MAFIA

Lúc Somcha và Đằng Long đi vào nhìn cảnh hai người ngọt ngào ngồi bên cạnh.Bàn tay Lục Hạo còn choàng qua ôm lấy eo Bạch Tư Vũ,chân vắt chéo bộ dáng mười phần an nhàn.

Nhìn qua đúng là một gia đình nhỏ hạnh phúc..

Somcha nghĩ thế nào cũng không thể cam lòng,vị trí này,căn nhà này, người bên cạnh được Lục Hạo ôm ấp lúc này phải là cô ta chứ tại sao lại là Bạch Tư Vũ.

- Anh Hạo dạo này rảnh rỗi ở nhà ôm mỹ nhân,thật ngưỡng mộ.

Đẳng Long là người lên tiếng trước.

Lục Hạo đưa tay ý mời hai người ngồi xuống..

Somcha cắn môi ngồi xuống ghế,nhẹ giọng nói với Lục Hạo..

- Lục Hạo hôm nay em đến đây là mong anh có thể hợp tác với ba em.Lần này rất quan trọng không có anh hỗ trợ sẽ rất khó khăn.Anh có thể nể tình quen biết bao nhiêu năm mà nghĩ lại được không?

Đằng Long nghi ngờ mình có bị lầm hay không,quay mặt nhìn Somcha, cố chấp vẫn muốn Lục Hạo giúp hay chỉ là cái cớ đi vào câu chuyện.

- Chuyện này Tôi đã nói rõ qua điện thoại, nếu cô đến vì chuyện này thì có thể ra về.

Không nghĩ Lục Hạo dứt khoát không nể mặt như vậy, Somcha cung tay nắm chặt.Vẻ dịu dàng lúc vừa rồi bay đâu sạch sẽ.

Cô ta hướng mắt nhìn qua Bạch Tư Vũ.

- Cô ta là lí do đúng không?

Lục Hạo và cả Bạch Tư Vũ đều chau mày khó hiểu,chưa rõ cô ta nói gì.

Somcha đứng dậy chỉ tay vào Bạch Tư Vũ.

- Cô ta sợ anh hợp tác với Ba em,rồi chúng ta sẽ qua lại với nhau,nên cố tình ngăn cảng,có đúng không?

Bạch Tư Vũ không tức giận mà còn buồn cười vì lí do vô lí của cô ta.

Lục Hạo thì không vui,anh nhíu mày không nhẫn nại.

- Những gì cần nói đã nói rõ, cô có thể ra về.

Somcha bị đuổi lần hai, vô cùng tức giận.Cô ta dậm chân tiến đến chỗ ngồi của Bạch Tư Vũ..

Lục Hạo liền đừng dậy,nhưng Bạch Tư Vũ nhìn anh không cho anh chắn trước mặt cô.

La Chí nhìn tình cảnh này âm thầm nhếch môi, Lục Hạo thường ngày bình tĩnh ra sao,nhưng từ khi bên cạnh Bạch Tư Vũ, ai mà chạm đến cô anh như phỏng tay khó lòng bình tĩnh.Thế mà giờ này cô gái nhỏ kia cầm cương không cho anh nắm quyền quyết định.

Đành đứng phía sau, mặt lạnh canh chừng bảo bối..

Somcha và Bạch Tư Vũ đứng song song, dù Bạch Tư Vũ nhỏ tuổi nhưng khí chất của cô không thể xem thường, vẻ xinh đẹp yếu ớt kia một chút cũng không đúng đấy chỉ vẻ bề ngoài mà thôi. Đam Mỹ Sắc

Bạch Tư Vũ lạnh nhạt hỏi..

- Thế nào?

Somcha bất giác phát hiện Bạch Tư Vũ bây giờ khác xưa cô bé ngày đêm đi cạnh vợ chồng Bạch Thiển.

Somcha cố chấp hỏi lại.

- Cô nói đi,có phải cô không cho Lục Hạo hợp tác với chúng tôi không?

Bạch Tư Vũ nghĩ đến cô gái trước mắt này vốn là đại tiểu thư cũng chẳng có gì tốt đẹp cả tư duy quá kém....Dáng vẻ u mê của cô ta với Lục Hạo càng khiến Bạch Tư Vũ chán ghét.Ngày xưa thế nào cô không rõ nhưng bây giờ Lục Hạo là người đàn ông của cô,chỉ cần là phụ nữ nhòm ngó đến trong lòng Bạch Tư Vũ đều xếp vào cùng một dạng người đó là tiểu tam.

Bạch Tư Vũ biết mình thay đổi thật rồi, sự lạnh nhạt của cô với cuộc sống này vì người đàn ông này mà không thể thờ ơ.

Bạch Tư Vũ nhếch môi bước lại gần Somcha một chút,càng làm Lục Hạo nóng cả ruột gan cứ sợ không khéo khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia lại in dấu tay của Somcha.Cầm lòng không đặng anh lại âm thầm nhích nhẹ bước chân, khuôn mặt lạnh đến âm độ,tản ra khiến Đằng Long đứng bên kia còn thấy bất an.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi