CÔ VỢ CÂM QUÁ BÁ ĐẠO

CHƯƠNG 1012

Ông cụ Tô biết nếu hôm nay ông muốn để Khiết Khiết làm tổng giám đốc công ty thì những người khác chắc chắn sẽ không đồng ý, nên ông suy nghĩ một chút rồi quyết định tự mình sẽ quản lý công ty, không nghĩ tới, Tô Trung Dung lại dám chống đối ông.

“Thưa ông, chúng tôi cũng nghĩ cho sức khỏe của ông mà thôi.” Rõ ràng những người khác đã thương lượng xong với Tô Trung Dung.

Có mấy người còn nhận được lợi ích từ Tô Trung Dung, nên lúc này đều đứng ra nói giúp cho ông ta.

Ông cụ Tô tức giận, ngực bắt đầu thấy đau: “Được, được, các người giỏi lắm, tôi còn chưa chết, mà các người đã, đã…”

Nhìn thấy dáng vẻ của ông cụ Tô, Tô Khiết cảm thấy giật mình, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng. Cô không hiểu chuyện làm ăn nhưng xử lý chuyện như vậy, tuyệt đối không có vấn đề.

Cô không lên tiếng là vì lúc trước không muốn quản, hơn nữa, Nguyễn Hạo Thần đã từng nói sẽ giải quyết, cô cho rằng Nguyễn Hạo Thần sẽ có sắp xếp.

Nhưng hiện tại…

Tô Khiết hơi nhếch môi, vừa định mở miệng, nhưng vào lúc này, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên.

Tô Khiết lấy điện thoại di động ra, thấy một tin nhắn do Nguyễn Hạo Thần gửi tới.

Rõ ràng vừa nãy khi Nguyễn Hạo Thần gọi điện đến, nghe thấy âm thanh nên đã đoán được cô đang ở công ty.

Chẳng biết tại sao, nhìn thấy tin nhắn của Nguyễn Hạo Thần, cô không hề suy nghĩ nhiều, cứ vậy nghe theo sắp xếp của anh.

“Ông nội, chúng ta đi trước đã.” Tô Khiết dìu ông cụ định rời đi: “Để cháu đưa ông đi bệnh viện khám trước đã.”

Tô Khiết không biết Nguyễn Hạo Thần sắp xếp như thế nào, nên nhất thời cũng không giải thích với ông cụ.

“Khiết Khiết, nếu cứ đi như thế thì công ty coi như xong rồi?” Dọc đường, ông cụ Tô đã nghĩ quan hệ giữa Nguyễn Hạo Thần và Khiết Khiết không bình thường lắm, có lẽ Nguyễn Hạo Thần sẽ giúp Khiết Khiết, cho nên lúc đó trong lòng ông ôm hi vọng rất lớn.

Bây giờ nhìn cục diện này, thấy Nguyễn Hạo Thần không hề làm gì, ông cụ cảm thấy có chút thất vọng.

Có lẽ quan hệ giữa Nguyễn Hạo Thần và Khiết Khiết không giống như ông nghĩ, có lẽ hai người họ chẳng qua chỉ có quan hệ quen biết, hoặc chỉ quen biết do Nguyễn thị đầu tư vào Tô thị mà thôi.

Dù sao Nguyễn Hạo Thần vốn cao đến mức bọn họ không thể với tới.

“Ông nội, đó đều không phải thứ cháu muốn, cháu chỉ cần ông nội khỏe mạnh là được, chúng ta đi trước đi.” Tô Khiết nhìn ông cụ, nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười rất khẽ nhưng lại có khả năng khiến người ta cảm thấy an tâm ngay lập tức.

Ông cụ Tô hơi ngẩn người, rồi lập tức gật đầu.

Ông cụ Tô và Tô Khiết cùng rời đi.

Tô Trung Dung thấy ông cụ cứ như vậy rời đi, trong lòng vô cùng đắc ý, rốt cuộc Tô thị cũng là của ông ta rồi.

Ông ta đã là tổng giám đốc của Tô thị rồi.

Nhưng rõ ràng có đôi khi, đắc ý đến mức quên đi sự thật thì sẽ dễ thành vui quá hóa buồn.

Tô Khiết lo lắng sức khỏe ông cụ Tô, vốn định đưa ông cụ đi bệnh viện kiểm tra một chút, nhưng ông cụ không chịu, nên Tô Khiết đành đưa thẳng ông cụ về nhà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi