CÔ VỢ CÂM QUÁ BÁ ĐẠO

CHƯƠNG 1027

Phạm My trông thấy nét cười trên khuôn mặt Đường Lăng khi anh nhìn về phía Tô Khiết, bà ngẩn ra, sau đó ánh mắt nhìn về phía Tô Khiết lại càng có vẻ nhiệt tình hơn.

Con trai bà trước nay chưa từng cười với cô gái nào, đây là lần đầu tiên.

“Ba, ba hãy đưa tất hết tất cả mọi tài liệu về vụ án này cho Thúy Nhi đi, để cô ấy hiểu qua mọi chuyện đã.” Đường Lăng cũng không nhận ra sự khác thường của mẹ, lúc này mọi quan tâm của anh đều đang hướng về vụ án.

“Được, có điều số tài liệu này hơi nhiều, muốn xem xong thì sẽ mất thời gian khoảng vài ngày, hay bây giờ ba nói qua về những điểm quan trọng cho cô bé biết nhé.” Bây giờ mọi chuyện rất gấp rút, Đường Vân Thành nghĩ mấy ngày cuối cùng này có khi còn không đủ để cô đọc hết tài liệu chứ nói gì đến phá án.

“Ba, những điểm quan trọng với ba chưa chắc đã quan trọng với cô ấy, vậy nên ba cứ đưa hết tài liệu cho cô ấy là được, còn những chuyện khác ba không cần phải để tâm.” Đường Lăng hiểu ý ông, nhưng anh lo rằng ông sẽ không thể nói lại đầy đủ được.

Hơn nữa những điều mà ông cho rằng quan trọng chưa chắc đã là quan trọng đối với Tô Khiết.

Thật ra thì vụ án này phân cho ông ấy vốn cũng có chút khiên cưỡng, ông đúng là giỏi thật, nhưng lại không quá am hiểu về việc điều tra phá án, đều do bọn người nhà họ Cố kia ức hiếp người khác.

“Được rồi.” Đường Vân Thành lẳng lặng thở dài, dù sao ông cũng không đặt quá nhiều hi vọng vào đó, giờ đây ông cũng không dám trông mong gì nhiều.

Tô Khiết vẫn im lặng ngồi đó, Đường Vân Thành nhìn thoáng qua cô, vẻ mặt ông có đôi chút băn khoăn, song cũng không nói gì thêm.

Ngay sau đó thì Đường Lăng cũng đi khỏi đây, vì anh cần phải đi đón hai bé về.

Nhưng Đường Lăng vẫn quay về nhà tổ nhà họ Đường trước.

“Lăng à, con đã về rồi sao?” Bà cụ Đường nhìn thấy Đường Lăng thì có vẻ vui tươi hơn hẳn: “Bà kêu thím Lưu làm cơm trưa rồi, làm món mà con thích nhất…”

“Bà nội, không cần đâu, con chỉ về để lấy đồ thôi, bây giờ con phải đi ngay rồi.” Đường Lăng mau chóng cắt ngang lời bà.

Nụ cười trên khuôn mặt bà cụ Đường thoáng chốc tan biến: “Mấy đứa nhỏ này hiếm lắm mới về nhà được một lần, mà lần về hiếm hoi này đến cả cơm cũng không ăn, cứ thế vội vàng bỏ đi, bận rộn đến mức đó sao?”

“Công việc của thằng bé rất bận, có đôi lúc nó buộc phải như vậy thôi, bà đừng cằn nhằn nó mãi thế.” Ông cụ Đường cũng biết bà cụ nhớ cháu nội, nhưng thân phận địa vị của anh như thế, thật sự có nhiều khi không thể làm theo ý mình muốn được.

“Tôi không cằn nhằn thằng bé, vậy cằn nhằn ông được không?” Bà cụ Đường xoay người lại trừng mắt nhìn ông Đường. Đường Lăng vẫn cười cười bước lên trên lầu.

“Ai da, không biết con bé Khiết Khiết bây giờ sao rồi? Thật là nhớ con bé đấy quá.” Bà cụ Đường đang đứng sau anh lại lầm bầm một câu.

Bước chân của Đường Lăng chợt dừng lại, anh vội quay người lại nhìn về phía bà cụ: “Bà nội, bà vừa nói tới ai đó?”

Vừa nãy anh có nghe lầm không? Bà nội nói nhớ Khiết Khiết?

Bà nội biết Khiết Khiết sao? Người mà bà nói có phải là Tô Khiết không?

Chuyện Khiết Khiết là người nhà họ đường bây giờ chỉ có mình anh biết thôi, bà nỗi không thể nào biết chuyện được.

“Bà nói con bé Khiết Khiết đó, Tô Khiết, đúng rồi, Khiết Khiết nói con bé có quen con, bà vốn muốn dắt con bé về làm vợ con, nhưng con bé lại nói con sẽ không cưới nó…” Bà cụ Đường thấy Đường Lăng hỏi thì cũng không nghĩ gì nhiều mà trả lời anh.

“Con bé Khiết Khiết ấy tốt như vậy, sao con lại không cưới con bé đi, con cũng đã lớn rồi, hay để bà…” Bà cụ Đường nhìn Đường Lăng rồi nói, giọng điệu vô cũng nghiêm túc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi