CÔ VỢ CÂM QUÁ BÁ ĐẠO

Chương 1127

Sắc mặt của Nguyễn Hạo Thần hoàn toàn trầm xuống, đôi mắt của anh hung hăng trừng Tô Khiết, khóe môi khẽ nhúc nhích, vừa muốn mở miệng.

“Đúng rồi, cô nói với tôi chút, anh ta khốn nạn như thế nào, gạt người khác như thế nào?” Tô Khiết lại lần nữa mở miệng, cắt ngang lời Nguyễn Hạo Thần vừa muốn nói.

Nguyễn Hạo Thần giờ phút này có chút muốn trực tiếp bóp chết Tô Khiết, anh khốn nạn? Anh gạt người? Cô còn thật dám nói?

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra cô không rõ sao?

“Cô Đường, thật ra anh ta đã kết hôn rồi, anh ta đã có vợ rồi.” Liễu Ảnh khe khẽ nói một câu, nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định nói ra sự thật, cô ta cảm thấy cô ta chẳng những nên vì Khiết Khiết nói ra câu này, càng cần phải nghĩ cách cứu vớt Cô Đường này.

“Cậu ba Nguyễn, sao anh có thể như vậy, anh cũng đã kết hôn rồi, sao còn đến quấy rầy tôi, anh đồ cặn bã này, tên lừa đảo, thằng khốn…” Tô Khiết nhịn cười, nhìn Nguyễn Hạo Thần, cố ý khoa trương mà hô lên.

“Đã ly hôn rồi.” Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy dáng vẻ của Tô Khiết, hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại theo ý của cô ý trả lời lại một câu.

Liễu Ảnh nghe thấy lời này của Nguyễn Hạo Thần, hai mắt trợn tròn, trên mặt rõ ràng có thêm vài phần kinh ngạc, nhất thời lửa giận trong mắt càng không ngừng đích bốc lên: “Nguyễn Hạo Thần, đồ khốn nạn, thằng cặn bã, anh vậy mà ly hôn với Khiết Khiết rồi, anh đã không thể trân trọng mà yêu cô, vậy tại sao muốn cưới cô, tại sao muốn hại cô.”

Liễu Ảnh giờ phút này hoàn toàn nổi giận, âm thanh rõ ràng đã nâng cao vài phần, ngực không ngừng phập phồng : “Nguyễn Hạo Thần, đồ xấu xa, anh thấy Cô Đường xinh đẹp một tí, liền ly hôn với Khiết Khiết, Nguyễn Hạo Thần, anh còn có lương tâm không?”

“Cô ấy còn hơn cả đẹp một chút, là đẹp cực kì, năng lực cũng mạnh, ưu điểm rất nhiều?” Nguyễn Hạo Thần thấy Tô Khiết vẫn không muốn giải thích như cũ, cũng liền hùa theo lời của Liễu Ảnh bồi thêm một câu.

“Anh có ý gì? Anh có ý gì, Nguyễn Hạo Thần anh có ý gì hả? Ý của anh là Khiết Khiết không có ưu điểm phải không?” Liễu Ảnh nghe thấy lời này của anh, càng là tức đến nổi khùng luôn.

“Ồ, vậy không bằng cô nói thử xem cô ấy có ưu điểm gì.” Nguyễn Hạo Thần nhìn Tô Khiết một cái, khẽ nhếch môi cười mỉm, đã muốn chơi, vậy chơi cùng nhau đi!!

“Khiết Khiết cô ấy, cô ấy cũng có rất nhiều ưu điểm, cô ấy, cô ấy, cô ấy…” Liễu Ảnh cô ấy nửa ngày, nhưng lại không thể nói ra một câu hoàn chỉnh, nghẹn đến nỗi mặt cũng có chút đỏ, sau đó mới gấp giọng nói: “Khiết Khiết bắt ếch cực kì giỏi, Khiết Khiết trèo cây cũng giỏi vô cùng.”

“Khụ.” Tô Khiết nghe thấy lời của Liễu Ảnh, trong lúc nhất thời suýt chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết, Liễu Ảnh suy nghĩ nửa ngày, chỉ nhớ đến mấy cái này?

Chị hai à, chị xác định đây là ưu điểm sao?

Nhưng mà, lúc cô và Liễu Ảnh ở bên nhau, hai người đều còn nhỏ, mỗi ngày quả thực đều là làm mấy chuyện như vậy.

“Ồ, thì ra cô ấy còn có nhiều ưu điểm như vậy, tôi còn thật sự là không biết.” Nguyễn Hạo Thần hơi ngây ra một chút, lúc nhìn Tô Khiết lần nữa, trong đôi mắt rõ ràng đã nhiều thêm vài phần ý cười đầy hàm súc thâm sâu.

Liễu Ảnh nhìn nụ cười trên mặt của Nguyễn Hạo Thần, cho rằng anh là đang cười nhạo.

“Nguyễn Hạo Thần, đồ cặn bã, hôm nay nếu như tôi không trút giận thay Khiết Khiết, tôi sẽ không phải là Liễu Ảnh.”

Lúc Liễu Ảnh nói chuyện, cái tay vẫn luôn giấu ở đằng sau đột nhiên duỗi ra, trong tay vậy mà là một chai rượu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi