CÔ VỢ CÂM QUÁ BÁ ĐẠO

Chương 1140

Khi đó anh là cố ý, cố ý muốn khiến cô khó xử, nhưng không biết từ lúc nào mà anh đã thay đổi, không xé rách quần áo của cô, cũng không tuỳ tiện muốn cô ở bên ngoài nữa.

Thời gian năm năm, dường như có rất nhiều thứ đã thay đổi, trở nên khác với trước kia.

Khi nãy anh hơi nóng tính quá rồi.

Anh hơi thẳng người dậy, sau đó chỉnh lại quần áo cho cô.

Liễu Ảnh trợn to mắt nhìn anh như đang nhìn thấy quái vật vậy.

Anh ta là muốn bỏ qua cho cô ư, sẽ không muốn cô trên xe ư, hơn nữa anh còn chỉnh lại quần áo giúp cô nữa.

Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à.

“Vẻ mặt em là sao đấy”, Tư Đồ Không thấy thái độ của cô thì hơi nhíu mày, người phụ nữ này có ý gì, cần ngạc nhiên đến thế sao.

“Không, không phải”, Liễu Ảnh vội lắc đầu, dường như sợ anh ta sẽ đổi ý, nhanh chóng ngồi dậy quấn chặt lấy áo khoác.

“Cần làm thế sao, chúng ta đã ở bên nhau năm năm rồi”, thấy thái độ của cô, Tư Đồ Không hơi cong môi, vẻ mặt thấp thoáng một nụ cười.

Cô đã theo anh năm năm rồi mà vẫn thẹn thùng như thế.

Ở nhà cũng vậy, sau mỗi lần anh muốn cô, cô đều sẽ trốn trong chăn mặc áo ngủ lại.

Trên người cô có chỗ nào anh chưa nhìn thấy, chỗ nào chưa từng hôn đâu, có đôi khi anh thật sự không hiểu cô thẹn thùng cái gì.

Liễu Anh không trả lời, đừng nói năm năm, dù có thêm năm năm nữa, cô cũng không quen với cách này của anh ta.

Tuy anh ta hạ màn che xuống, nhưng tài xế phía trước vẫn có thể nghe thấy, cũng may là anh không tiếp tục.

Thật ra cô có thể cảm giác thái độ của anh ta với mình hai năm nay đã thay đổi không ít, ít nhất đã không còn quá đáng như lúc đầu nữa.

Hoặc là anh ta đã không còn quá nhiều hứng thú với cô, cũng hoặc là anh ta nhận ra thời gian hợp đồng của bọn họ sắp tới, cho nên nương tay với cô.

“Tạm thời bỏ qua cho em, tối nay đừng hòng được ngủ”, Tư Đồ Không nhìn cô một cái, sau đó lại đến gần bên tai cô, cố ý nói.

Liễu Ảnh giật mình, người hơi cứng đờ, nhưng phản ứng cũng không lớn lắm, chỉ cần không phải bên ngoài là được rồi.

Còn về chuyện buổi tối không được ngủ cũng không phải lần một lần hai, cô đã quen rồi, dù sao bây giờ cô cũng không phải đi làm, hôm sau cô có thể ở nhà ngủ.

Liễu Ảnh đột nhiên nhớ ra khi nãy lúc gọi điện thoại, cô có nói ngày mai sẽ đi đưa canh gà cho Bùi Dật Duy.

Nhưng nhớ đến phản ứng và lời nói của Tư Đồ Không khi nãy, cô hơi lo lắng, cũng hơi sợ hãi, ngày mai cô vẫn không đi qua thì tốt hơn.

“Nghĩ gì vậy”, cô chỉ hơi mất tập trung mà anh đã chú ý tới, anh nheo mắt hỏi.

Anh không thích cô mất tập trung nghĩ tới chuyện khác trước mặt mình.

“Không có”, Liễu Ảnh lắc đầu theo bản năng, động tác lắc đầu rõ ràng có hơi nhanh.

“Đừng nói dối tôi, nếu không em cũng biết hậu quả đấy”, Tư Đồ Không híp mắt, trong đôi mắt mơ hồ mang theo sự trầm tư, ý uy hiếp vô cùng rõ ràng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi