CÔ VỢ CÂM QUÁ BÁ ĐẠO

Chương 1144

Nhưng Tô Khiết thì nghĩ sẽ không đơn giản như vậy.

“Khiết Khiết, kể từ khi mẹ cháu mất tích, đêm nào bà cũng nằm mơ thấy mẹ cháu. Trong mơ bà muốn nói chuyện với mẹ cháu nhưng con bé không để ý tới bà, bà muốn kéo tay nó thì cũng không kéo được. Khiết Khiết, tối nay cháu ngủ với bà ngoại có được không?” Đúng như dự đoán, ngoài cửa, bà cụ Đường đột nhiên đổi giọng trở nên thương cảm.

Ban đầu Tô Khiết còn hơi nghi ngờ, nhưng giờ cô đã hoàn toàn chắc chắn.

Bà cụ biết Nguyễn Hạo Thần đang ở trong phòng cô nên mới cố ý làm vậy.

Bà cụ này thật thủ đoạn.

“Anh buông em ra trước đi, để em ra ngoài.” Tô Khiết biết, nếu bây giờ cô không mở cửa, có thể lát nữa bà cụ sẽ kêu người tới xô cửa.

Đương nhiên Nguyễn Hạo Thần không muốn, anh đè cô xuống làm cô không thể nhúc nhích.

“Bà cụ biết anh đang ở đây.” Tô Khiết khẽ thở dài nhìn anh.

“Em nói xem, bà ấy lớn tuổi thế rồi mà sao có thể không biết mệt mỏi, cứ đứng ngoài đó mãi thế?” Mặt mày Nguyễn Hạo Thần đang rất khó coi, lòng cũng đầy buồn bực.

Anh không hiểu tại sao bà cụ này lại giỏi hành hạ như vậy, hơn nữa chỉ nhằm vào một mình anh.

Tô Khiết thấy anh sầu não bèn bật cười.

Nguyễn Hạo Thần lườm cô nhưng cô vẫn cười được, cái đồ không có lương tâm này, sao anh lại muốn cắn cô đến thế cơ chứ.

Nguyễn Hạo Thần vẫn không buông cô ra mà nhanh chóng cúi đầu hôn lên môi cô. Nguyễn Hạo Thần biết rõ rằng một khi cửa phòng của cô ấy mở ra, tối hôm nay anh sẽ không làm gì được, do vậy phải tranh thủ hôn trước cho đủ.

Cậu ba Nguyễn đã nhịn quá lâu, quá lâu rồi, nên khi vừa chạm vào cô là không kìm được. Do đó cái hôn này cứ tiếp tục không ngừng nghỉ.

Từ môi cho đến cằm, rồi lại xuống tới cổ của cô, vẫn cứ tiếp tục.

Vốn dĩ Nguyễn Hạo Thần chỉ muốn hôn một chút thôi, nhưng cứ một chút, một chút rồi thêm một chút, anh càng lúc càng không thể kìm nén bản thân mình.

“Khiết Khiết.” Khi tình đến lúc nồng thì càng khó kiềm chế. Anh cứ lẩm bẩm gọi tên cô như thể muốn khảm cô vào người anh.

Anh muốn cô, muốn cô điên cuồng. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nhưng lúc này bà cụ Đường còn đang đứng ngoài cửa.

“Khiết Khiết à, bà ngoại đứng tê cả chân rồi.” Giọng của bà cụ Đường lúc này hơi tủi thân, nghe khá lá đáng thương.

Nguyễn Hạo Thần dừng tay lại, thầm cắn răng, sắc mặt thì càng khó coi hơn nữa.

Tô Khiết cố sức đẩy anh ra rồi cầm lấy một bộ quần áo mặc vào, nhưng lại thấy Nguyễn Hạo Thần đang nằm trên giường, mặt đầy sầu muộn, nhìn cô một cách rất tủi thân.

“Anh không trốn đi sao?” Thấy anh như vậy, Tô Khiết không nhịn được nở nụ cười.

“Tại sao phải trốn, anh làm em xấu hổ à?” Tâm trạng của cậu ba Nguyễn vốn đã không được vui, nghe cô nói vậy thì trừng mắt nhìn cô.

Anh không trốn đi mà cứ nằm trên giường cô. Anh rất muốn xem thử bà cụ có thể làm gì được anh.

Vì vậy lúc này đây, cậu ba Nguyễn định ăn vạ không đi.

Tô Khiết tự nhiên hiểu ý đồ của anh. Cô lắc đầu, sau đó đi ra mở cửa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi