Chương 1478
“Là tôi, ông là ai?” Mắt Tô Khiết hơi loé lên, cô chưa từng nghe giọng nói này, có lẽ cô cũng không biết người này.
“Tôi là Nguyễn Bạc Vệ.” Người đàn ông ở đầu dây bên kia do dự một lúc rồi tự giới thiệu.
Khi nói đến đây ông ta khẽ thở ra, dường như có vẻ hơi lo lắng, sợ hãi, lại như đang chờ đợi điều gì đó, cảm giác kìm nén nhưng lại mong đợi rõ ràng…
Tô Khiết nheo mắt, sắc mặt hơi thay đổi.
Nguyễn Bạc Vệ? Ba của Nguyễn Hạo Thần?
Là Nguyễn Bạc Vệ mà cô từng nghi ngờ có liên quan đến cái chết của mẹ ư?
Giờ phút này, Tô Khiết thật sự rất ngạc nhiên, thậm chí là giật mình, sao Nguyễn Bạc Vệ lại đột nhiên gọi điện cho cô?
Là Nguyễn Bạc Vệ mà cô từng nghi ngờ có liên quan đến cái chết của mẹ ư? Giờ phút này, Tô Khiết thật sự rất ngạc nhiên, thậm chí là giật mình, sao Nguyễn Bạc Vệ lại đột nhiên gọi điện cho cô?
Thành thật mà nói lần đó cô đến nhà họ Nguyễn không gặp Nguyễn Bạc Vệ, sau đó cô cũng không điều tra cụ thể về ông ta.
Sự việc đã qua bao nhiêu năm, cô biết có một số chuyện dù muốn tra cũng chưa chắc đã tra được.
Hơn nữa không biết vì sao cô lại có chút không muốn điều tra về nó!
Có lẽ là vì Nguyễn Hạo Thần, cũng có thể là vì điều gì khác, cô không thể nói rõ được.
Nhưng bây giờ Nguyễn Bạc Vệ lại gọi cho cô?
Để làm gì?
“Ông Nguyễn có chuyện gì sao?” Tô Khiết thầm thở ra để bản thân trấn tĩnh lại, giọng cô vẫn bình tĩnh như thường, không nghe ra có gì bất thường.
“Cô Đường, chúng ta có thể gặp nhau không?” Nguyễn Bạc Vệ trực tiếp đưa ra yêu cầu gặp mặt, nếu đã quyết định đã không thể lùi bước nữa.
“Gặp nhau? Vì sao?” Mắt Tô Khiết lóe lên thật nhanh, trước kia cô tìm Nguyễn Bạc Vệ đã tốn rất nhiều công sức, nhưng bây giờ…
“Cô Đường, chúng ta gặp nhau rồi nói.” Nguyễn Bạc Vệ không nói rõ, ông ta hơi dừng lại một lát rồi bổ sung thêm: “Cô Đường yên tâm, tôi sẽ không làm hại cô đâu.”
Khi Nguyễn Bạc Vệ nói lời này, trong giọng nói rõ ràng mang theo chút cảm xúc kỳ lạ, sự kỳ lạ đó cách đường dây điện thoại nên người bình thường không thể nghe ra.
Nhưng Tô Khiết đã nghe thấy. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cảm xúc kỳ lạ trong giọng Nguyễn Bạc Vệ khiến mí mắt Tô Khiết vô thức giật giật.
Cô nhớ tới cái chết của mẹ, nhớ tới bức ảnh Nguyễn Bạc Vệ được tìm thấy trong di vật của mẹ…
“Được, khi nào? Ở đâu?” Tô Khiết suy nghĩ một hồi rồi đồng ý. Trong lòng cô có quá nhiều nghi ngờ về chuyện năm đó, bây giờ Nguyễn Bạc Vệ chủ động hẹn cô, không có lý do gì để cô không đi cả.
Hơn nữa, cô cũng muốn biết vì sao Nguyễn Bạc Vệ lại đột nhiên hẹn cô ra ngoài, cô muốn xem xem ông ta định làm gì…
“Tôi đang ở khách sạn Hâm Nguyệt, cô Đường đến lúc nào cũng được, tôi có thể chờ ở đây.” Nguyễn Bạc Vệ ở đầu dây bên kia dường như thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm xúc kỳ lạ bị đè nén trong giọng nói vẫn hiện hữu.
Câu này đủ cho thấy thái độ của Nguyễn Bạc Vệ, nếu cô không đến thì ông ta có thể chờ mãi.
“Được, một tiếng nữa tôi đến.” Từ đây đến khách sạn Hâm Nguyệt mất một tiếng, Tô Khiết định đi luôn bây giờ.