CÔ VỢ CÂM QUÁ BÁ ĐẠO

Chương 157

Lời nói lật ngược này của Kiều Thiên Lý thật sự vừa khéo, một giọt nước cũng không lọt. Không chỉ mở đường lùi cho mình, đồng thời lại lấy lòng bà cụ Nguyễn, cô gái này quả thật rất có tâm cơ.

“Facebook của cô Kiều? Cô Kiều quen đăng bản thảo của mình lên facebook sao? Đây là thói quen gì vậy? Thật kỳ lạ” Tô Khiết nhìn Kiều Thiên Lý, mắt chớp chớp, mặt mày không hiểu.

Lời này của Tô Khiết tuy không có trực tiếp nói rõ, nhưng ở đây đều là người thông minh, là một nhà thiết kế trước khi ra mắt tác phẩm đều sẽ bảo mật cực kỳ, nhất là cảm giác thần bí bảo đảm cho tác phẩm, thứ hai cũng là tránh bị người khác đạo nhái.’

Kiều Thiên Lý đăng bản thiết kế lên facebook quả thật là cách làm rất kỳ lạ, nói không rõ được. Đương nhiên, mọi người ở đây lúc này chắc chắc đều sẽ không đi chất vấn Kiều Thiên Lý.

“Có điều rất đáng tiếc, tôi không biết facebook của cô Kiều, cho nên tôi chắc chắn không phải nhìn thấy trên facebook của cô.” Tô Khiết nói xong quay ra, lông mày hơi nhíu lại, sau đó đột nhiên kêu lên: “Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, tôi nhìn thấy ở nhà thầy Mộ Dung.”

Tô Khiết lúc này nói mấy bản thiết kế này thành của Mộ Dung Tri, bởi vì cô bây giờ cân khiêm tốn, không thể phong mang quá lớn được. Kiều Thiên Lý nghe thấy Tô Khiết nói câu đó thì sắc mặt liên thay đổi, trái tim cũng trở nên cực kỳ lo lắng,thật ra, Kiều Thiên Lý luôn cho rằng những bản phác thảo thiết kế đó là của Mộ Dung Tri. Cô cho rằng trừ cô và Mộ Dung Tri, không có ai biết về chuyện này, cô vạn lần không ngờ, hôm nay ở nhà họ Nguyễn, Tô Khiết lại nói ra lời như vậy trước mặt nhiều người thế này.

“Lúc đó bản phác thảo của thây Mộ Dung vẽ đầy cả một quyển sổ, trong đó có cái này.” Tô Khiết nhìn cô, rất bình tĩnh bổ sung thêm một câu.

Nghe thấy câu nói này của Tô Khiết, Kiều Thiên Lý càng bị dọa sợ.Tô Khiết nhìn thấy dáng vẻ của cô ta, trong lòng khẽ cười, cô giờ tay câm tờ bản thiết kế đó lên, chăm chú

nhìn, sau đó mặt mày nghỉ hoặc nói: “Tại sao thiết kế của thầy Mộ Dung 4 năm trước lại trở thành tác phẩm của cô Kiều rồi thế?”

Dáng vẻ của Tô Khiết khi nói ra lời này hoàn toàn là vô tâm, nhưng người nghe lại chưa chắc vô ý.

Có mấy người bắt đầu nhìn Kiều Thiên Lý mang theo vài phần nghi ngờ.

“Cô nói linh tinh cái gì?” Vốn dĩ Kiều Thiên Lý làm chuyện trái lương tâm khi nghe thấy Tô Khiết nói lời đó thì xấu hổ nhảy dựng lên, nhất thời cũng quên mất đang giả bộ, trực tiếp gằn lên.

“Cô Kiều, cô tức giận rồi sao?” Tô Khiết nhìn cô, ánh mắt chớp chớp, trên mặt mang theo vài phân áy náy, càng nhiều hơn là sự vô tội: “Xin lỗi, tôi không phải cố ý, từ nhỏ mẹ tôi dạy tôi làm người thì phải thành thật, cho nên tôi đã quen nói sự thật, sẽ không nói dối, không phải cố ý chọc cô Kiều tức giận đâu.”

Câu nói này của Tô Khiết thật sự chỉ nên dùng một từ tuyệt

Ai cũng biết cô cả của nhà họ Tô ngốc nghếch, một kẻ ngốc sẽ không biết nói dối, lúc này Tô Khiết chính là cố ý dùng điểm này để nhấn mạnh.

Cho nên, lúc này cho dù ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn có bất mãn với Tô Khiết thế nào đi nữa thì đều tin lời nói của Tô Khiết.

Nguyễn Tâm Trung nhìn Tô Khiết, khóe môi giật giật, cô nói cô không phải cố ý, nhưng anh ta sao cảm thấy cô chính là đang cố ý vậy?

Cô gái này thật sự ngốc sao?

Không phải giả heo ăn thịt hổ chứ?

Trong ánh mắt hơi đanh lại của Nguyễn Hạo Thần vụt qua ý cười, cô gái này quả nhiên đủ lợi hại, lời nói này của cô đủ để xác định tội ăn cắp tác phẩm của Kiều Thiên Lý, mỗi câu cô nói rõ ràng là không bằng không chứng, nhưng lại khiến người khác không thể nghi ngờ, khiến Kiêu Thiên Lý không thể phản bác.

Kiều Thiên Lý sững người, âm thầm hít thở sâu, cật lực để bản thân bình tĩnh, sau đó cố gắng mỉm cười: “Cô Tô, tôi không phải tức giận với cô, tôi chỉ là đột nhiên nghe thấy lời nói này có chút sốc thôi, cô nói như vậy tôi ngược lại cũng nhớ lại lúc tôi còn là học sinh của thây Mộ Dung, lúc đó tôi đã đưa bản phác thảo khi vẽ xong cho thầy Mộ Dung xem, lúc đó thầy Mộ Dung còn cầm bản phác thảo của tôi về nhà, nói muốn nghiêm túc xem.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi