CÔ VỢ CÂM QUÁ BÁ ĐẠO

Chương 1572

Nhưng mà Triệu Nguyệt Như lại không hề có bất cứ ý định muốn ngăn cản Nguyễn Tân Tân lại, Triệu Nguyệt Như cũng không cảm thấy con gái của cô ta măng có cái gì không đúng, ngược lại cảm thấy vô cùng hả giận.

Cái loại yêu tinh nhỏ không có mặt mũi như thế này thì phải mắng như vậy, phải để bọn họ biết sự lợi hại.

So sánh với cơn giận của Nguyễn Tân Tân, bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ lại vô cùng bình tĩnh, hơn nữa lúc này trên mặt của bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ cũng không hề có bộ dạng tức giận.

Cậu ba Nguyễn nhìn Đường Vũ Kỳ, lông mày hơi nhướng lên, bộ dạng vân đạm phong kinh của đứa nhỏ này giống ai đây chứ?

Bây giờ cậu ba Nguyễn không cần phải lo lắng cô bé bị ức hiếp, ngược lại là anh có cảm giác không chừng sẽ có trò hay để xem đây.

Quả nhiên là Đường Vũ Kỳ nhìn về phía Nguyễn Tân Tân, không nhanh không chậm nói: “Cậu chính làm ghen tị tôi trông xinh đẹp hơn cậu đáng yêu hơn cậu, làm người khác thích hơn cậu, thừa nhận đi.”

Tư thế đó, khí thế đó làm cho bộ dạng nữ vương của cô bé phát huy vô cùng tinh tế.

“Không, tôi không thừa nhận, cái đồ đê tiện, rác rưởi…’ Nguyễn Tân Tân càng tức giận thì lại tiếp tục mắng chửi, nếu như không phải là nó sợ Nguyễn Hạo Thần thì đoán chừng nó sẽ trực tiếp đi lên đánh Đường Vũ Kỳ.

Nguyễn Tân Tân chửi người khác từ xưa đến nay Triệu Nguyệt Như sẽ không nói gì nó, thậm chí còn khen đó cho nên Nguyễn Tân Tân không hề cảm thấy là nói sai, ngược lại còn mắng vô cùng đắc ý.

Lúc này ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần vô cùng lạnh lẽo, rất lạnh, nhưng mà anh nhìn thấy bộ dạng của Đường Vũ Kỳ, lại nhịn một chút cũng không nói cái gì nữa.

Đường Vũ Kỳ vẫn không hề tức giận như cũ, tinh thần phấn chấn, trên mặt lộ ra nụ cười xinh đẹp mà lại sáng sủa, làm cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy thích.

Mọi người nhìn thấy Đường Vũ Kỳ cười tươi đều đồng loạt sửng sốt, cô nhóc này vậy mà lại không hề tức giận chút nào, còn cười tươi như vậy nữa, khí chất này cũng lớn quá đi thôi.

Người lớn cũng không thể khoan dung độ lượng như cô bé được.

Chẳng lẽ thật sự là con của tổng giám đốc?

Đường Vũ Kỳ nhìn về phía Nguyễn Tân Tân một lần nữa, ánh mắt của cô bé nhìn Nguyễn Tân Tân từ đầu đến chân, Nguyễn Tân Tân miệng nhỏ khẽ nhấp nháy, sau đó nói chậm rãi nói từng câu từng chữ: “Cho dù cậu có không thừa nhận thì cũng không thể thay đổi sự thật cái mặt như bánh nướng, lùn như trái bí, lưng tôm, mông xẹp lép, chân gọng kiêng, đen như quạ của cậu được đâu.”

Nguyễn Hạo Thần: “…”

Thư ký Lưu: “…”

Đám người: “…”

Má ơi má ơi má ơi, cái, cái, cái này cũng quá là lợi hại!

Độc độc độc, lời này thật độc!

Nhưng mà tại sao nghe lại thoải mái như thế?

Con gái nhà người ta ngay cả một chữ thô tục cũng không có, nhưng mà một câu nói lại nói Nguyễn Tân Tân từ đầu đến cuối không còn cái gì cả.

Đây rốt cuộc là con gái nhà ai đây, sao là lợi hại như thế.

Đám người nhìn về phía Nguyễn Tân Tân, đột nhiên phát hiện những gì cô bé này nói đều là sự thật, dáng dấp của Triệu Nguyệt Như vốn dĩ đã không xinh đẹp, ba của Nguyễn Tân Tân lại càng xấu hơn, mà Nguyễn Tân Tân lại di truyền toàn bộ khuyết điểm của hai người bọn họ, cho nên dáng dấp của Nguyễn Tân Tân quả thật dùng một lời khó mà nói hết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi